Hệ Thống Xuyên Nhanh Của Hắc Nguyệt Quang - 119
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:15:21
Lượt xem: 67
"Nơi ít người? Tiểu Chu, nếu đi đến nơi ít người ——"
"Nghe cô ấy." Kỳ Hứa cũng đứng lên theo.
Khi tất cả mọi người cảm thấy Khuyết Chu nhất định là điên rồi, loại tình huống này làm sao có thể lái xe đến nơi ít người được.
Nhưng Kỳ Hứa vẫn lựa chọn tin tưởng vào Khuyết Chu.
Kỳ Hứa quay đầu nhìn thầy Chu: "Tiểu Chu đã hại chúng ta khi nào chưa? Có bao giờ cô ấy quyết định chuyện gì sai lầm chưa?”
"Có thể..."
Vẻ mặt thầy Chu rất phức tạp, nhiều hơn là sự phẫn nộ.
Thương Đức Tuyên này, rõ ràng là người của nhân dân, nhưng ban ngày ban mặt lại làm ra loại chuyện này.
Thầy ấy tức giận, nhưng lại càng sợ hãi hơn.
Những người ngồi trên chiếc xe này đều là thiếu nam thiếu nữ đang vào độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, thanh xuân của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu bọn họ còn có tương lai tươi sáng ở phía trước.
Ngay khi thầy ấy không biết quyết định như thế nào, Khuyết Chu lại trâm ổn kiên định mở miệng: "Chú ơi, rẽ trái. Nếu có xảy ra chuyện gì thì một mình em sẽ chịu trách nhiệm."
Rõ ràng cô là người nhỏ tuổi nhất trong những người ngồi trên xe.
Nhưng tài xế lại như bị ma quỷ nhập mà nghe theo lời của Khuyết Chu đánh tay lái sang trái.
Vào giờ phút này, giọng nói của Khuyết Chu trở thành viên thuốc an thần duy nhất trong lòng mọi người.
Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế rất ổn định, thấy xe trên đường càng ngày càng ít đi, mấy chiếc xe vốn đuổi theo không rời cũng dần dần không còn áp sát như vậy nữa.
Cuối cùng, tài xế dừng lại trong một bãi đậu xe.
Mấy chiếc xe màu đen cũng dừng lại.
Hạt vừng nhỏ thấy tình huống này hình như hơi quen mắt.
Nó suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, hình như thế giới đầu tiên cũng có kẻ xấu lái xe bao vây cô lại.
Tình huống rất giống nhau, và đại lão vẫn bình tĩnh như vậy.
Ha, bây giờ nó có thể tưởng tượng được khung cảnh đám người này bị đại lão đánh đến c.h.ế.t đi sống lại.
"Các người ngoan ngoãn ở trên xe không được xuống, bất luận lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng không được xuống xe."
Khuyết Chu giống như nữ tướng quân ra lệnh cho tất cả mọi người.
Cho dù là dưới tình huống nguy hiểm như vậy nhưng cô cũng có thể làm cho bọn họ nhanh chóng yên tâm.
"Chu thần. Vậy thì cậu... Cậu muốn làm gì? Những người ngoài kia là ai vậy?"
"Là ba của Thương Hạo, chuyện này không liên quan gì đến mọi người, nói cho cùng cũng là tôi liên lụy đến mọi người, cho nên chỉ cần một mình tôi xuống xe giải quyết là được rồi."
"Vậy thì không được!!" Các thành viên trong đội gấp đến độ muốn chết, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ, những người đó dường như cũng đã xuống xe.
Cũng là vệ sĩ.
Hạt vừng nhỏ chậc một tiếng, thật sự là đám người không biết tự lượng sức mình.
Khuyết Chu cười: "Không có gì không được cả, tôi chưa bao giờ làm những chuyện mà mình không chắc chắn."
Nói xong, ánh mắt của cô dừng trên người Kỳ Hứa, sau đó xoay người xuống xe. Chỉ có Kỳ Hứa không lên tiếng khuyên cô.
Bởi vì chỉ có Kỳ Hứa biết, Khuyết Chu không hề sợ những người này, nếu cô có thể đánh được đám đàn em và Thương Hạo thảm như vậy, vậy bây giờ cũng có thể đánh đám người này nằm sấp dưới đất.
Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, quay đầu hỏi thây Chu: "Thây, thầy có điện thoại di động không?”
"Điện thoại di động, có có có!!" Thầy ấy luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra đưa cho Kỳ Hứa.
Kỳ Hứa mở điện thoại, bật chế độ quay phim lên.
Sau đó quay về phía cửa sổ xe.
Dưới xe.
Thương Đức Tuyên nhìn thấy một mình Khuyết Chu từ trên xe đi xuống thì cảm thấy có chút kinh ngạc.
Ông ta ngồi ở trong xe, mở cửa sổ xe xuống, trên mặt vẫn là dáng vẻ cao ngạo và khinh miệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-nhanh-cua-hac-nguyet-quang/119.html.]
"Lá gan rất lớn, cô muốn một mình làm anh hùng sao?"
Khuyết Chu thản nhiên tiến lên phía trước hai bước: "Lá gan của bí thư ông càng lớn hơn, ban ngày ban mặt lại dám làm chuyện này, ông to gan như vậy, không sợ sẽ bị người khác nắm thóp sao?"
Thương Đức Tuyên giống như nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, cười nhạo một tiếng: "Nơi này là Vân Thị, ở Vân Thị thì tôi có thể một tay che trời, cô tưởng rằng tham gia cuộc thi này, gặp được hiệu trưởng trường đại học Thủ đô và lợi dụng đám phóng viên kia thì có thể đạp tôi xuống ngựa sao? Tôi cũng không thèm để cô vào mắt đâu!"
Khuyết Chu nhướng mày: "Tin tức của bí thư cũng không nhanh nhạy lắm. Ừm... Hình như đầu óc cũng có vấn đề."
Cô thở dài, giơ tay lên chặn hơn phân nửa ánh mặt trời trên đỉnh đầu: "Hôm nay thời tiết không tệ, xung quanh cũng không có người, ông chỉ đưa theo đám người này tới đây thôi sao?"
"Đám người này? Khuyết Chu, tuy rằng tôi không biết tại sao cô có thể làm con trai tôi bị thương, nhưng cô đừng quá tự tin, không biết tự lượng sức mình như vậy."
Thương Đức Tuyên hừ lạnh một tiếng, sau đó đóng cửa sổ xe lên.
Trước khi cửa sổ xe hoàn toàn đóng lại thì đã có một bàn tay thò vào bên trong.
Không ai thấy rõ vì sao Khuyết Chu lại xuất hiện phía trước cửa sổ xe trong thời gian ngắn như vậy.
Thương Đức Tuyên vừa định cười nhạo thêm một tiếng, kính của chiếc xe này là kính chống đạn, chẳng lẽ cô muốn dùng tay không bẻ gãy cửa kính này sao?
Nếu cô không thu tay lại, vậy chỉ có thể để cánh tay của cô bị gãy xương thôi!
Tuy nhiên, Thương Đức Tuyên cười chưa tới mười giây.
Ông ta đã nghe thấy tiếng kính bị vỡ tan tành.
Vết nứt bắt đầu từ trong lòng bàn tay của cô lan rộng ra trong nháy mắt.
Sau đó Khuyết Chu nắm lấy cửa kính thủy tinh kéo mạnh về phía sau.
Kính chống đạn trong lòng bàn tay của Khuyết Chu như một tấm nhựa mỏng manh.
Âm thanh của tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Mảnh thủy tỉnh rơi xuống khắp nơi dưới đất.
Thương Đức Tuyên vô cùng khiếp sợ, ông ta không thể tin được Khuyết Chu lại có thể làm vỡ kính chống đạn một cách nhẹ nhàng như vậy.
Ông ta hét lên: "Nhanh chóng bắt cô ta lại cho tôi!!"
Cô có thể nhìn ra đám vệ sĩ này cũng biết chút quyền cước.
Bắt một học sinh năm nay mới học lớp 10 chỉ là một chuyện đơn giản với bọn họ, nhưng điều kiện tiên quyết Khuyết Chu chỉ là một học sinh lớp 10 bình thường.
Và điều này không hề tồn tại. Bọn họ không thể đụng được vào người Khuyết Chu, ngay cả vạt áo của cô cũng không chạm tới.
Vờn nhau hai ba lần, cô đã đứng giữa đám vệ sĩ này.
Cô chỉ dùng một chân quét nhẹ thôi mà đã mang đến một lực lượng rất mạnh như muốn dời núi lấp biển.
Chưa đầy mười phút, tất cả đám vệ sĩ bị đánh nằm sấp trên mặt đất.
Mọi người trên xe buýt đã trợn mắt há hốc mồm.
"Chu thần... Thật sự là thần..."
"Quá mạnh rồi! Có phải Chu thần đã học võ từ nhỏ không? Kỳ thần, không phải cậu đã quen biết với Chu thần từ nhỏ sao? Cậu ấy có thật sự tập võ từ nhỏ không vậy?"
Kỳ Hứa vừa muốn lắc đầu nói không phải, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Hình như đúng là như vậy..."
Hình như có điều gì đó không đúng.
Dường như cô không giống như khi còn nhỏ nữa.
Trên người cô bắt đầu xuất hiện bí mật gì đó!
Nhưng theo bản năng, Kỳ Hứa muốn bảo vệ bí mật này thật tốt, anh muốn cô an toàn.
Lúc trước mọi người đều nhìn Khuyết Chu bằng ánh mắt sùng bái.
Bây giờ bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt thành kính.
Lấy một địch mười, cô thật sự giống như một tướng quân oai hùng hiên ngang chỉ huy thiên quân vạn mã trên sa trường.
Rõ ràng thân hình cô rất nhỏ nhắn như vậy nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy có cảm giác an toàn.
Kỳ Hứa khống chế tay mình, tận lực không để tay mình run rẩy.
Thầy Chu cũng mượn điện thoại di động của tài xế báo cảnh sát, mặc dù báo cảnh sát có thể cũng vô dụng, nhưng chuyện này nhất định phải làm càng lớn càng tốt. Bọn họ không thể để một mình Khuyết Chu đơn phương độc mã bảo vệ mình được.