Nói xong, Mục Huyền Phi  , ánh mắt trở nên dịu dàng:
“A Dao, từ khi nào nàng thức tỉnh ký ức?”
Ta dừng một chút, quyết định  dối:
“Hôm nay  tỉnh, cứ cảm giác như  thứ gì dẫn dắt , lên Trích Tinh Đài, mới nhớ .”
Mục Huyền Phi , đặt môi lên trán , như gió xuân thì thầm,  như gió đêm thở dài:
“Ta  đưa nàng về là đúng, cuối cùng  cũng đợi  nàng.”
Kinh thành vẫn rực rỡ, ánh đèn lung linh.
Ta rút ánh mắt, giơ tay còn  lên trời, như  chạm lấy thứ gì, nhưng chỉ với lấy hư vô.
“Mục Huyền Phi, nhưng  chẳng hề   về… Ta thật sự…  về nhà!”
Ta cảm nhận bàn tay bên cạnh siết chặt, chặt đến mức từng khớp xương như  nghiền nát.
Mục Huyền Phi im lặng  , chậm rãi :
“A Dao, nàng từng  nàng đến từ những vì   trời,   thể đưa nàng về nhà.”
“Sau  nàng  về,  sẽ cùng nàng đến đây, đây là nơi gần nhà nhất mà   thể đưa nàng đến.”
Câu   khiến  bỗng nhớ  một việc cũ đến mức gần như  quên hẳn trong ký ức.
Mục Huyền Phi từng hỏi :
“A Dao, nàng thực sự đến từ ?”
Lúc đó,  chỉ đùa:
“Ta đến từ những vì   trời.”
Hắn   gì, chỉ vẻ mặt đầy suy tư.
Ta chợt nhận , giọng điệu lạ lùng:
“Vậy , ngươi vẫn nhớ ?”
Mục Huyền Phi  , nhẹ giọng:
“Câu  từng nàng,  đều nhớ.”
Nhìn kìa, câu tỏ tình vụng về   nồng nhiệt   cảm động.
Hồi ,  chẳng  lời  thật  giả, mới để bản   tổn thương đến tơi tả.
Sau   mới hiểu, tất cả những lời   với , đều là dối trá.
Ta :
“Ngươi  với  từng câu,  cũng đều nhớ.”
Ta bình thản,  cảm xúc, nhắc  lời :
“Thẩm Đóa Đóa, nàng là một yêu nữ  thể chết.”
“Thẩm Đóa Đóa,   cần nàng cứu ,  ghét nhất cái vẻ tự cho  là cứu thế của nàng…”
Hắn bỗng tái nhợt mặt, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt  chút van nài.
“A Dao, đừng  nữa, xin …”
Xin … là thứ vô dụng nhất  đời.
 khi  cảnh tượng  của , trong lòng   bất giác dấy lên một niềm thích thú.
Ta nhân từ khép miệng,   thêm.
Cái nợ  thể một  trả xong, d.a.o cùn cắt thịt càng đau.
Đêm đó,  vẫn ở  Lý Vương Phủ.
Mục Huyền Phi theo sát, từng bước như sợ  biến mất bất cứ lúc nào.
Ta giả vờ thờ ơ.
Ta hỏi hệ thống:
“Giờ như , ngươi thấy ? Quyền chủ động  hết trong tay .”
Hệ thống  trả lời, chắc cần thời gian để hiểu cách  vận hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-29.html.]
Ta là một con  bình thường, sinh  giữa hòa bình, lớn lên trong gió xuân.
Một kẻ như Mục Huyền Phi, nếu xuất hiện ở thế kỷ 21, chỉ  hai từ: báo cảnh sát.
Dù  khi  chết,   bộ mặt sụp đổ, sống dở c.h.ế.t dở, thì ?
Có bù đắp   tổn thương  khi c.h.ế.t của  ?
Thật nực !
Ngay  khi tuyên bố  hồi phục ký ức Thẩm Đóa Đóa, Mục Huyền Phi gần như tuân lệnh   lúc.
Còn , thường tỏ  mệt mỏi, chẳng hứng thú với gì.
Ta    cung,  theo  ở Lý Vương Phủ, sáng sớm thì  triều,  ho nhẹ một tiếng, hôm đó nghỉ triều.
Ta  dạo phố, thấy khắp nơi treo biển hiệu hai chữ “Tần thị”, lập tức nhăn mặt.
Mục Huyền Phi hỏi ,   chỉ cần  thấy hai chữ đó là thấy phiền.
Chẳng mấy chốc, tất cả bảng hiệu đổi thành “Thẩm thị”.
~ Hướng Dương ~
Dáng vẻ “yêu phi hại nước”  tất nhiên gây   ít phản cảm.
Nghe    xin gặp,  đang tựa bên hiên trong vườn, cho cá ăn.
Ta thản nhiên lười biếng:
“Không gặp!”
Chẳng bao lâu, bên ngoài vườn vang lên tiếng ồn ào.
Ta bảo cận vệ:
“Đi xem  chuyện gì?”
Không lâu , cận vệ   báo:
“Là Tướng quân Mặc Vô Châu và Quý công tử Tần Nhiên đến.”
Ta  giật , bình thản:
“Mời họ  .”
Nói xong,  ném nốt mớ thức ăn cho cá, lập tức   đưa chậu sứ rửa tay và chiếc khăn trắng tinh.
Ta  rửa xong tay, một bóng đen và một bóng xanh cao lớn bước .
Ngẩng lên , hai   vẻ lãnh đạm, nay biến thành kinh ngạc.
“A Dao?” Hai  đồng thanh.
Ta thản nhiên  xuống, nhấp một ngụm  thơm, mới chậm rãi :
“Ngồi , các ngươi tìm   chuyện gì?”
Hai   , Mặc Vô Châu thầm thì:
“Không thể… A Dao  chết,  tận mắt chứng kiến.”
Như nhận  xác nhận, Tần Nhiên cũng lạnh lùng:
Ngươi là ai?
Ta  nhạt:
“Ta là Thẩm Đóa Đóa mà.”
Trước khi hai  họ đến,  thể nào  tìm hiểu kỹ càng.
Mặc Vô Châu nhăn mày:
“Người c.h.ế.t  thể sống , rốt cuộc ngươi  chuyện thần nữ từ , giả  cô  để đánh lừa bệ hạ?”
“Người c.h.ế.t  thể sống ?” Ta suy nghĩ một lát,  lớn hơn:
“Không  hai   nghĩ kế cho Mục Huyền Phi dùng chiêu hồi hồn ? Hay là các  đang lừa gạt ?”
Nhìn sắc mặt của hai ,   họ thực sự  lừa Mục Huyền Phi.
Đối với , họ trung thành tuyệt đối, bất chấp phạm tội phản chủ, chỉ để ngăn   sai lầm lớn.
Hóa , từ đầu đến cuối, chỉ     xem như  ngoài cuộc.