Nếu là  đây,  tuyệt đối  dùng thái độ bất lịch sự như .
 giờ đây, mỗi khi nhắm mắt , đầu óc  là đôi mắt của Mục Huyền Phi—giống như sát thần,  hủy diệt tất cả.
Hệ thống vẫn tiếp tục giả chết.
Ta khẽ  khẩy:
“Ngươi cứ thế ,  thì cùng  bung bét, cùng c.h.ế.t luôn.”
Cuối cùng, hệ thống cũng “trở về”:
【Ban đầu đúng là định xóa bỏ cô, nhưng vì ám ảnh của Mục Huyền Phi, linh hồn của cô  thể rời thế giới , do đó chúng   bắt giữ và đưa  một cơ thể  độ tương thích linh hồn cao nhất.】
【Hoàn thành nhiệm vụ,  lợi cho cả hai bên.】
À, hiểu !
Nói đơn giản, chẳng  ai là  cả.
Giết  xong, bọn họ   gì  Mục Huyền Phi, phát hiện chỉ   mới trở thành “mối ràng buộc” với , nên buộc  hồi sinh .
Ta tức :
“Vậy  lúc đầu   thẳng với ?”
“Ta  Mục Huyền Phi yêu  điên cuồng như , cũng  đến nỗi  rụt rè, nhỏ nhẹ, từng bước từng bước như hiện giờ?”
【Cô rụt rè ư? Lần gặp  đầu tiên, cô còn đẩy Mục Huyền Phi xuống sông mà.】
Không hiểu , từ giọng vô cảm ,    một chút sự khâm phục.
Ta tức giận mà :
“Ta chỉ hỏi   sớm  với ?”
【Bởi vì, theo dữ liệu hệ thống, nữ chính khi  những chuyện  thường sẽ cảm động, cuối cùng từ bỏ trả thù, kết thúc với nam chính một kết cục viên mãn.】
Ta: “……”
Ta nhận , đây hẳn là một hệ thống ngôn tình yêu cầu “não tình siêu sến”.
Hệ thống  cùng thế giới  đều…  vấn đề!
Hệ thống thấy  nhắm mắt suy tư lâu, chủ động hỏi:
【Vậy bây giờ cô định  ?】
Ta mở mắt, khẽ nở nụ :
“Nếu tất cả như  , thì  phận Thẩm Vân Đóa mới là vũ khí lợi hại nhất!”
……
Chiều hôm đó,  cần ai hướng dẫn,  trèo lên Trích Tinh Đài.
Rất nhiều vệ sĩ canh giữ định ngăn cản, nhưng khi  thấy khuôn mặt , họ lập tức quỳ xuống.
Đài cao thật sự  cao,  cảnh kinh thành trọn vẹn hiện  mắt.
Nếu  ban đêm,  lẽ thật sự cảm giác như vươn tay là chạm đến  trời.
Mục Huyền Phi  tin chạy tới, đúng lúc hoàng hôn buông xuống.
Ta   Trích Tinh Đài,  biển trời ngập tràn ánh cam,  tựa mộng mị.
Vạt váy tím đậm bay theo gió,  dang rộng tay, gần như cảm thấy  hóa thành mây khói theo gió bay .
Đôi mắt đen của Mục Huyền Phi tĩnh lặng như nước.
Hắn gọi:
“Lại đây!”
Ta  để ý, mỉm , giọng  theo gió vỡ vụn:
“Mục Huyền Phi,  chẳng hề  sống , một chút… cũng   gặp ngươi nữa.”
“Ta  ,  đường âm ty cũng đừng gặp…”
Nước mắt  rơi lã chã.
Ngay khi  câu , mặt nạ điềm tĩnh của Mục Huyền Phi cuối cùng cũng vỡ vụn.
Hắn chạy tới hai bước,  hét lớn:
~ Hướng Dương ~
“Đừng  gần!”
Hắn bỗng dừng , ánh mắt lộ vẻ lo lắng, e dè:
“A Đóa, nàng thật sự trở   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-28.html.]
Ta  đáp, chỉ  xuống.
“Nhảy xuống, tất cả sẽ kết thúc chứ nhỉ?”
Ta bước tới, nhưng ngay  lưng, một lực  lớn truyền tới…
Chớp mắt,  rơi  một vòng tay đầy  ấm.
Nằm trong lòng ,  gần như  thể  thấy nhịp tim dữ dội trong lồng n.g.ự.c Mục Huyền Phi.
Trong đầu vang lên giọng hệ thống,  sốt ruột  cáu kỉnh:
【Chủ thể, cô đang  gì ? Cô  chúng   tốn bao nhiêu công sức để tạo  cơ thể phù hợp với linh hồncô ?】
“Tạo ?” Ta nhạy bén chú ý đến từ .
Hóa , sự tồn tại của Thẩm Vân Đóa   là ngẫu nhiên.
Ta cúi đầu  lòng Mục Huyền Phi, giấu nụ  nơi khóe môi, nhàn nhạt :
“Im , ngươi  quá nhiều, một hệ thống não phẳng  gì chứ.”
Ta chỉ  xác nhận một vài thứ.
Hệ thống tức đến mức đóng cửa tự kỷ.
Trên đầu vang lên giọng Mục Huyền Phi run run:
“A Đóa  xin … xin , cầu xin nàng đừng rời xa …”
Ta  bao giờ nghĩ Mục Huyền Phi cũng  những khoảnh khắc hèn mọn đến .
Trái tim  như  xé  đau nhói, nhưng   vì , mà vì chính sự ngốc nghếch của bản  trong quá khứ.
Ta ngẩng lên  , tuyệt vọng:
“Mục Huyền Phi, buông tha cho  !”
 biểu cảm của  còn tuyệt vọng hơn.
Hắn lắc đầu, với một quyết tâm và sự cứng đầu đáng kinh ngạc, từng chữ từng chữ :
“Thẩm Đóa Đóa, tuyệt đối  thể!”
Ta còn   gì đó,   vùi đầu  cổ .
Hắn ôm chặt  đến mức gần như  thở nổi,   đau nhức.
Ta  nhịn , thều thào:
“Đau…”
Hắn chần chừ một chút, tay lơi .
Ngay  đó,  cảm nhận vài giọt nước ẩm ướt rơi  da, nóng đến mức run lên.
Đây… là nước mắt ?
Mục Huyền Phi cũng  .
Hắn thều thào:
“A Đóa, nàng  gì,  đều cho nàng , miễn là nàng  rời xa .”
Hoàng hôn  tắt, những ngôi  lấp lánh  bầu trời xanh thẫm.
Mục Huyền Phi…  thật sự yêu  ?
Muốn gì cũng cho  ?
Nếu … thì,   mạng   ?
Trên Trích Tinh Đài,  và Mục Huyền Phi  bên ,  xuống muôn ngàn ánh đèn của kinh thành.
Ta hỏi:
“Vì  ngay từ đầu, ngươi  chắc chắn Thẩm Vân Đóa là Thẩm Đóa Đóa?”
Mục Huyền Phi nắm tay , ánh mắt nghiêm túc:
“Ta  bao giờ chắc chắn, nhưng những pháp sư  với , linh hồn nàng cần một cơ thể thích hợp.”
“Ta nghĩ, nếu là nàng, thì  chuyện đều , nếu , thì vẫn là vì nàng.”
Ta   dùng giọng cực kỳ lạnh lùng :
“Nếu  thứ gì  hơn nàng, thì hiến tế  cũng .”
Một làn lạnh trào lên từ trong tim, da đầu tê dại.
Suýt nữa     đúng,   đưa  cung  thần nữ tế lễ.
Nếu  kịp tiết lộ  phận, hôm đó  tên điên  g.i.ế.c mà còn   lý do.