Ta đưa tay khẽ lau, giọt nước nơi khóe mắt lập tức biến mất.
“A Hành, thầy  ở ? Để tỷ đến bái kiến .”
Thẩm Hành dường như  quen thấy  điềm đạm lễ độ như , nhưng vẫn đáp:
“Hình như hôm nay  khách quý đến, thầy đang tiếp khách. Tỷ đói ,  dẫn tỷ  ăn.”
Ta gật đầu,  nhướng mày :
“Hay là xuống núi đến khách điếm chỗ tỷ ở? Sợ  nhớ cơm nhà,   tỷ  mang theo A Phúc – đầu bếp mà  thích nhất.”
Thẩm Hành lập tức sa sầm mặt, nghiến răng:
“Đây là nơi khổ học,   bày cái trò xa xỉ hưởng lạc .”
Ta im lặng,  nhỏ giọng biện giải:
“Là cha bảo mang theo…”
Thẩm Hành trừng mắt,  vội vàng nhận sai:
“Được   , tỷ sai. Vậy bình thường mấy  ăn gì, cho tỷ nếm thử .”
Hắn mới dịu , dẫn  bước  thư viện.
Thư viện núi Thanh Nguyên  lớn, ngoài viện trưởng Kỷ Thanh Thần , còn  nhiều thầy khác và học trò.
Chỉ là từ khi thu Thẩm Hành   tử cuối cùng, Kỷ   còn nhận thêm học sinh nữa.
Đi ngang một viện riêng biệt thanh nhã, Thẩm Hành giới thiệu:
“Đó là chỗ ở của thầy .”
Ta  thấy ngoài cổng  một hàng thị vệ áo đen, lập tức chau mày, định  gì đó.
 cửa viện bỗng nhiên mở , một bóng dáng áo trắng bước .
Thân thể  chợt cứng đờ.
Ta  ngờ sẽ bất ngờ như  mà gặp  Mục Huyền Phi.
Chớp lấy khoảnh khắc    thấy ,  vội vàng kéo Thẩm Hành chắn  mặt,
  lôi   về hướng khác.
Thẩm Hành khó hiểu:
“Tỷ   ?”
Bàn tay trong tay áo rộng của  nắm chặt đến run.
Hắn cuối cùng cũng nhận  bất thường, nhíu mày:
“Tỷ khó chịu ?”
Không cần  ,  cũng  mặt  chắc chắn đang tái nhợt.
Ta   rõ gương mặt Mục Huyền Phi, chỉ thoáng thấy bóng dáng  thôi,     đau đớn như phản xạ.
Ta gượng gạo gật đầu.
Thẩm Hành còn  hỏi tiếp,  liền tìm cách qua loa cho xong chuyện:
“Chắc nước đất  hợp, chuyện nữ nhi,   hiểu .”
Đại khái vì Thẩm Vân Đóa   vốn   trò, cho nên Thẩm Hành cảm thấy mức độ  cũng chẳng lạ.
Hắn gật gù:
“Trên núi gió lớn,   về nghỉ  ?”
Ta   vì  Mục Huyền Phi  xuất hiện ở đây, trong lòng rối bời, chỉ đành gật đầu.
“Ngày mai tỷ  đến thăm .”
Nói xong,  dẫn theo thị vệ vội vã xuống núi.
Về đến khách điếm, lòng  bất an,  cũng  yên.
Một  trong phòng     mấy vòng,  gọi thủ lĩnh thị vệ A Phong, thì thầm dặn dò.
Hắn nghiêm nghị gật đầu.
Chẳng bao lâu,  gõ cửa phòng:
“Tiểu thư, đồ    mua về .”
Ta nhận lấy, tự  bận rộn nửa canh giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-18.html.]
Đến khi soi gương, trong gương là một thiếu nữ punk, mặt mày son phấn đậm đà loè loẹt.
Ta hài lòng gật đầu.
Bộ dạng , ngoài dân thành Dương Châu, chắc  ai còn nhận  .
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hôm ,  với dáng vẻ   lên núi.
Vừa thấy , Thẩm Hành  sa sầm mặt:
“Thẩm Vân Đóa, tỷ cố ý đến gây chuyện  ?”
Ta cũng tỏ  đáng thương, nhỏ giọng hỏi:
“Người hôm qua… còn  núi ?”
Thẩm Hành cảnh giác đánh giá , lạnh lùng :
“Hôm qua tỷ vội vàng xuống núi chỉ để hóa trang? Ta  cho tỷ , nếu dám ở Thanh Nguyên Sơn  chuyện ức h.i.ế.p nam nữ,  lập tức đoạn tuyệt quan hệ   với tỷ!”
“…”
Đứa ngốc  chẳng lẽ nghĩ  ăn mặc thế  là để quyến rũ đàn ông ?
Ta giơ ba ngón tay:
“Ta thề là  .”
Thẩm Hành đầy vẻ nghi ngờ.
Ăn mặc thành  như , chính  cũng  lấy hết can đảm.
Ta đành che giấu lấp lửng:
“Là kẻ thù cũ của ,  cũng    tỷ…”
Thẩm Hành cắt lời:
“Vậy chẳng  càng dễ   nhận  ?”
Dù gì   Thẩm Đóa Đóa ngày nào cũng chưng diện kiểu  khắp nơi.
Ta    giải thích thế nào, chỉ  thể ngậm ngùi:
“Đệ  đúng,  hồ đồ , thôi  về nhà !”
Thẩm Hành khựng , thở dài:
“Thôi , hôm qua   rời  . Chẳng  tỷ  gặp thầy  ?”
Ta lắc đầu, kiên quyết từ chối:
“Không,  sợ thầy và đồng môn của    khinh thường    một bà tỷ đầu óc  bình thường.”
Thẩm Hành:
“…Tỷ   thì .”
Ta buồn bã mở miệng:
“Ta chỉ đến chào  một tiếng,  nên về thôi.”
Ngoài  thật sự quá nguy hiểm.
Thẩm Hành  , trong mắt  lo lắng  bất đắc dĩ:
“Cũng , thêm một tháng nữa đến tiết Hàn Y  sẽ về nhà, tỷ nhớ chú ý an .”
Ta xoa đầu nó, mỉm :
“Vậy tỷ sẽ đợi  ở nhà, chăm chỉ học hành nhé.”
Nói xong  dặn:
“Đồ gửi thầy  thì nhờ  đưa hộ, còn nữa…”
~ Hướng Dương ~
Ta    hiệu cho thị vệ bưng đến một hộp đồ ăn:
“Đây là món A Phúc nấu,  ăn cùng bạn bè .”
Đi xa ,  ngoái , thấy Thẩm Hành vẫn  yên  động.
Tim  mềm xuống, khẽ vẫy tay với nó.
Về đến khách điếm,  rửa sạch mặt,  với A Phong:
“Chúng   thuyền về thôi!”