Vì  gấp,   kịp  đồ.
Đến cửa hàng phía Đông thành mới  vấn đề chẳng to tát gì.
Chỉ là một khách từ kinh thành tới,  ăn điểm tâm trong cửa hàng chúng  xong thì đau bụng tiêu chảy  ngớt,      chực chờ tống tiền.
Nếu bình thường thì chưởng quỹ tự giải quyết là , nhưng kẻ  miệng cứ khoe khoang rằng  quen  trong kinh, quản gia sợ đụng  kẻ  nên đụng, nên mới báo chúng  đến.
Ta  bước , gã   thấy  thì ngẩn ,  đó sắc mặt đại biến, miệng lẩm bẩm gì đó.
Ta bước tới gần,  rõ  cứ lặp  lặp :
“Thần Nữ nương nương, Thần Nữ nương nương……”
Ta cau mày.
Khuôn mặt  của  tuy  giống nguyên bản, nhưng khí chất, cách ăn mặc đều khác hẳn, lông mày son môi cũng chẳng còn như xưa, tuyệt đối  thể nhận nhầm.
Hơn nữa, nếu là  ở kinh thành nhận  ,  chửi  một câu “yêu nữ” thì   lắm ,   gọi “Thần Nữ nương nương”?
Ta cất tiếng:
“Vị khách quan ,  điều chi  kiện cáo thì xin cứ  thẳng,  cần  đưa ngài đến y quán ?”
Hắn như  dọa, lập tức ngẩng đầu  , lắp bắp:
“Không…  cần… xin ……”
Nói xong,  đợi  kịp mở miệng,   cuống quýt bỏ chạy.
Trong lòng  dấy lên một tia nghi hoặc, liền thấp giọng bảo chưởng quỹ:
“Cho  bám theo !”
Chưa đến nửa canh giờ, chưởng quỹ  về báo: gã    khỏi thành.
Lòng  bất an, mơ hồ  cảm giác nên tránh  thì hơn.
Tối hôm ,  liền  với vợ chồng Thẩm Vân Hải:
“Gần đây sắp đổi trời, con mang ít đồ ăn chăn đệm lên núi Thanh Nguyên thăm A Hành.”
Hai vợ chồng lúc  mới nhớ   còn một đứa con trai đang  sách ở ngoài, lập tức lộ vẻ áy náy.
Vội vàng khen  hiểu chuyện, còn dặn dò  chăm sóc thật  cho con trai họ, vân vân và mây mây.
Sáng sớm hôm ,   lên cỗ xe ngựa  chuẩn  sẵn, thẳng hướng Thanh Nguyên Sơn mà .
Thanh Nguyên Sơn  xa  xa,  gần cũng chẳng gần,  xe ngựa  mất ba bốn ngày, bởi  Thẩm Hành cũng chỉ hai ba tháng mới về nhà một .
Chỉ là  rời khỏi Dương Châu  đầy một ngày, liền gặp chuyện bất ngờ.
Đêm ,  ở trong phòng khách điếm,  hai kẻ áo đen lặng lẽ xuất hiện mà thở dài cảm thán:
“Ta đúng là rảnh quá hoá ngu, nhà mới là chỗ an  nhất của  chứ!”
Bốn mắt  , giằng co một hồi, bên ngoài đột nhiên sáng rực ánh đuốc, tiếp đó là một trận ồn ào.
Không bao lâu , từ xa truyền đến một giọng nam trầm hùng:
“Bắt giữ phạm nhân, kẻ nào  hợp tác, xử tội đồng loã!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-15.html.]
Ta   về phía hai kẻ áo đen ,  ánh lửa dần rõ ràng hơn, mới thấy  thấp hơn đang nhắm nghiền mắt,   dựa  đồng bạn dìu đỡ.
Người cao hơn  vẻ vội vã, song giọng  bất ngờ trong trẻo:
“Chúng     , càng   tội phạm, xin cô nương cứu giúp một phen, đại ân  ngày  tất báo.”
Giờ   còn là cô nhi  chỗ nương tựa như kiếp , giờ  lưng còn  sinh mạng cả nhà họ Thẩm. Bài học cứu  bừa bãi,   trả giá quá nhiều .
Tay nắm chặt d.a.o găm phòng ,  lạnh mặt quát khẽ:
“Lập tức rời  bằng cửa sổ, bằng   sẽ gọi  đến.”
Người   lẽ  ngờ   dứt khoát đến thế, ngẩn  một thoáng.
Ngoài , tiếng bước chân  áp sát lên lầu.
Hắn chậm rãi gỡ khăn che mặt xuống, giọng khẩn thiết:
“Ta  thể  ngoài dẫn đám  đó , nhưng cô nương  thể giấu vợ  trong chốc lát  ? Nếu    , xin hãy chờ nàng tỉnh  để nàng tự  đến nơi chúng   hẹn.”
~ Hướng Dương ~
Đó là một gương mặt tuấn lãng đến cực điểm. Ta  mà tim chợt khựng  một nhịp.
Lại liếc sang   ôm trong lòng, bỗng  đổi ý định.
Nhìn vẻ mặt bi thương ,  khẽ :
“Hoá  là kẻ si tình.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của ,  nhanh chóng chỉ về phía chiếc giường lớn  bình phong, hạ giọng giục:
“Đưa thê tử ngươi trốn  đó, nhanh lên.”
May mắn  cha  là đại gia, chỉ một chuyến  đường mà  chuẩn   thứ theo tiêu chuẩn cao nhất.
Ngay cả chỗ ở, đồ dùng cũng đều là  nhất,  thể để cục cưng bảo bối chịu nửa phần khó chịu.
Chiếc giường , chứa hai  thì thừa sức.
Trên gương mặt  hiện rõ vẻ cảm kích, lập tức bế  trong lòng    bình phong.
Ngoài cửa, tiếng ồn ào  truyền tới, thị vệ của  hình như đang tranh cãi kịch liệt cùng quan binh.
Thấy bọn họ  trốn ,  bước  cửa mở ,  xuống lầu. Ở cửa cầu thang, hai phe  đang giằng co.
Ta bày  vẻ khó chịu:
“Đêm hôm khuya khoắt còn ồn ào gì thế? Có để bản tiểu thư ngủ  hả?”
Thủ lĩnh thị vệ của , A Phong, vội khom  bẩm:
“Tiểu thư, vị quân gia    lục soát bắt phạm nhân,    với  rằng tầng ba chỉ  một  tiểu thư.”
Ta liếc mắt, hừ lạnh:
“Lục soát đến đầu   ? Biết  là ai ?”
Vị quan binh cầm đầu khẽ nhíu mày. Phó quan bên cạnh dường như là  Dương Châu, cúi đầu thì thầm bên tai :
“Đây là con gái ruột của Dương Châu thủ phủ Thẩm Vân Hải, mẫu  nàng là  họ Thẩm ở Thanh Hà, còn  một vị   quan to ở kinh thành.”