Ta gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ ,  sang  Thẩm Ninh Mi, nở một nụ  rạng rỡ.
Thẩm Vân Hải vẫn cau mày, bộ dáng bất lực:
“Phu nhân!”
Thẩm Ninh Mi vỗ nhẹ bàn tay , dịu dàng :
“Con gái, con  ngoài  , nương  chuyện  bàn với cha con.”
Ta   việc  tiến hành từ từ, bèn ngoan ngoãn gật đầu.
Huống hồ, Thẩm Vân Hải vốn giống hệt cha  ở hiện đại —— một  sợ vợ điển hình.
Chỉ cần Thẩm Ninh Mi  lên tiếng, thì lo gì  thành?
Ra khỏi cửa,  cố ý bước chậm , quả nhiên   giọng Thẩm Ninh Mi trầm xuống:
“Lão gia, vị  ở kinh thành dạo  càng lúc càng khó đoán, e rằng  ý diệt trừ thế gia. Nếu Thẩm gia chúng …… vẫn nên tính toán sớm thì hơn……”
Ta ngẩng  bầu trời xanh trong như rửa của Dương Châu, trong lòng bỗng chấn động.
Tỉnh  đến nay,  chỉ hỏi thăm những chuyện liên quan đến Thẩm gia và thành Dương Châu. Còn về kinh thành xa xôi quyền lực,  luôn cố tình tránh né.
“Vị  ở kinh thành……”
Hẳn là  thể là Mục Huyền Phí.
Hạ gia vốn là thế gia lớn nhất Lôi triều, nếu    tay,  tiên chắc chắn sẽ nhằm  Hạ gia.
Hắn thương Hạ Mộng Ngọc đến ,   thể nỡ để nàng đau lòng?
Vậy thì, rốt cuộc là kẻ nào  gan lớn đến thế?
Ta nghĩ ngợi một lúc   gạt .
Mặc kệ là ai.
~ Hướng Dương ~
Thẩm Vân Đóa  c.h.ế.t .
Người đang sống, là Thẩm Đóa Đóa ——  cha  cưng chiều,  tiền  sắc,   em trai.
Đã đến  thì an phận mà sống.
Kiếp      cứu thế chủ nữa, chỉ  bảo vệ gia đình .
Không  Thẩm Ninh Mi  gì với Thẩm Vân Hải, mà ngay bữa tối hôm đó, ông   sang bảo :
“Đã , từ mai Đóa Đóa hãy cùng   thanh tra các cửa hàng.”
Sớm đoán  kết quả ,  thản nhiên đáp:
“Đa tạ phụ .”
Ngày hôm ,  dậy từ  sớm để chuẩn .
Khi ăn sáng, vợ chồng Thẩm gia  thấy  xuất hiện, đều thoáng sững sờ.
Ngay giây tiếp theo, Thẩm Ninh Mi che miệng  khẽ:
“Đây là công tử tuấn tú nhà ai thế? Ta  một tiểu nữ,  bằng gả cho nhà   con rể .”
Sau một thời gian ở chung,  sớm  thu hồi  ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ninh Mi —— tưởng bà  mềm yếu  tự lo nổi.
Ta vốn nghĩ bà  là loại tiểu thư khuê các dịu dàng như nước, lấy chồng  trời.
Ai ngờ thực  là mềm ngoài cứng trong, tính tình cực kỳ  chủ kiến.
Nói đơn giản, chính là giống y hệt  !
Có mấy ,  hai  họ,  còn ngờ ngợ —— chẳng lẽ cha   cũng xuyên  tới đây?
Ta mặc nam trang, chắp tay chào   xuống:
“Mẫu  chớ trêu con, con cũng chỉ để tiện bề   thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-14.html.]
Nghĩ tới những trò  mà Thẩm Đóa Đóa   gây ,   chút chột .
Thẩm Ninh Mi liếc  vài ,  nhịn  bảo:
“Yên tâm , con bây giờ thế , cho dù mặc nữ trang  ngoài, cũng chẳng ai nhận  con .”
Ta đang ăn cháo ngẩng đầu, mờ mịt:
“Vì  ?”
Thẩm Vân Hải thản nhiên tiếp lời:
“Trước  con bôi son trát phấn đầy mặt,  ban đêm  thể dọa trẻ nhỏ  thét.”
Nhớ tới cái cảnh son phấn loè loẹt ,  trầm mặc một hồi,  lấy một dĩa bánh bao cho cả cha lẫn .
Thành khẩn :
“Cha  vất vả !”
Mấy tháng gần đây, dân Dương Châu phát hiện, yêu tinh quậy phá nhà họ Thẩm  lâu  xuất hiện trêu mèo chọc chó gây trò  nữa.
Thay  đó, mỗi  Thẩm đại tài chủ  ngoài thị sát cửa hàng, bàn chuyện  ăn,  lưng đều  một thanh niên tuấn tú  theo.
Có tin đồn ,  là vì vợ chồng Thẩm Vân Hải chịu hết nổi, nên  kén một con rể về cho đại tiểu thư.
Vì thế,  bộ kỹ viện Dương Châu, bất kể nam hoa khôi  nữ hoa khôi, đều đau lòng một trận.
Có vài kẻ đa cảm, còn  ròng,  sẽ ẩn lui giang hồ,  tiếp khách nữa.
Khi  thấy lời đồn ,  phun thẳng một ngụm .
Ta cảm thán:
“Mấy loại tin vớ vẩn  mà cũng  thể lan , chứng minh dân Dương Châu sống sung sướng quá rảnh rỗi .”
Hoàng Li đang bóp vai cho , hiếu kỳ hỏi:
“Sao tiểu thư   ?”
Ta hừ một tiếng:
“Không  việc gì thì mới rảnh rỗi  nấu cháo đồn nhảm chứ !”
Hoàng Li gật đầu tán thành.
Đột nhiên, quản gia hớt hải chạy tới:
“Đại tiểu thư, cửa hàng phía Đông thành xảy  vấn đề, lão gia bảo tiểu thư mau  xem.”
Ta  lên, xoay xoay cái cổ còn mỏi, hỏi:
“Cha  ?”
Quản gia ngập ngừng một hồi, ánh mắt đầy thương hại:
“Lão gia đang vẽ tranh phu nhân,  là  rảnh.”
Ta: “……”
Từ  khi  theo Thẩm Vân Hải đến cửa hàng mấy ngày, “nhanh chóng” học  cách xem sổ sách, kiểm tra sổ sách, còn đưa  mấy ý kiến mang tính xây dựng về việc kinh doanh quản lý, ánh mắt ông   liền  đổi.
Về đến nhà, ông kích động kéo tay Thẩm Ninh Mi, hưng phấn kêu lên:
“Phu nhân, con gái nhà  Đóa Đóa đúng là thiên tài trời sinh về buôn bán, nhà họ Thẩm    kế thừa !”
Dẫn  theo vài tháng,  cha  thừa dịp chuyện lớn chuyện nhỏ đều quăng cho ,     tí gánh nặng tâm lý nào.
Ông bèn  nhiều thời gian bầu bạn với Thẩm Ninh Mi, hai  ngày càng ân ái.
Ta     lẩm bẩm:
“Đừng bảo  sinh thêm đứa út nha……”
Dù  thì cả hai  họ mới  đầy bốn mươi, cũng chẳng   thể.