Giữ nguyên vỏ bọc mất trí,  mỉm  áy náy:
“Ngươi chính là A Hành  ? Tỷ tỷ  khỏe, khiến em lo lắng .”
Hoàng Ly lúc   ngoài rót , trong sảnh chỉ còn   và .
Bỗng nhiên, sắc mặt thiếu niên biến đổi, bước  gần dò xét,  lạnh giọng:
“Nghe cha  ngươi mất trí nhớ? Thẩm Vân Đóa, ngươi  đang giở trò gì đây?”
Nụ   mặt  cứng , trong đầu  dấu chấm hỏi.
Ai giải thích giùm  chuyện gì đang xảy  ?!
Không   đứa con gái của Thẩm gia tuy bướng bỉnh nhưng con trai thì ôn hòa nho nhã, giáo dưỡng trác tuyệt ?
Đang lúc  còn đơ , một giọng dịu dàng vang lên giải vây:
“A Hành ,  về  chạy thẳng đến tìm tỷ tỷ, đến cha  cũng chẳng kịp chào.”
Ngay  đó, một giọng nam  :
“Phu nhân chẳng   mới còn khen chị em tình thâm đấy thôi?”
Vợ chồng Thẩm Vân Hải, Thẩm Ninh Mi  tới.
Trước mắt , nét lạnh lùng của Thẩm Hành liền biến mất,   đó là nụ  ôn hòa, dịu dàng gọi:
“Cha, .”
“Là con sai, xin mẫu  đừng trách. Con cũng chỉ vì lo cho tỷ tỷ thôi.”
Thông tin dồn dập quá,  chỉ còn cách lặng thinh, trong lòng  ngừng cảm khái:
Ở thế giới , thiếu niên gặp  hình như đều  vấn đề trong đầu,   đề phòng mới .
Ký ức về bi kịch ở kiếp  vẫn còn nguyên, giờ  gặp một đứa em trai “biến sắc trong chớp mắt” thế …
 dù  cũng là  ruột, chắc sẽ  đối xử quá đáng với  chứ?
Khoan … lẽ nào Thẩm Vân Đóa là con nuôi nhặt về?!
Ý nghĩ   lóe lên,  rùng  một cái.
Thế nhưng, khóe mắt  vô tình thấy bóng  trong gương —— gương mặt   hảo dung hòa ưu điểm của cả phụ  lẫn mẫu .
Ta lập tức thở : Không , chắc  đến mức .
Có lẽ chỉ là… giáo dục thất bại thôi.
Bên , một nhà ba  đang diễn cảnh “cha từ con hiếu” trọn vẹn.
Thẩm Ninh Mi nắm tay   xuống,  chỉ im lặng,   một lời.
Thẩm Hành  liếc ,  vẻ trầm ngâm,  đó  Thẩm Vân Hải, đầy lo lắng:
“Cha, tỷ tỷ dường như…  đổi  nhiều.”
Nếu   tận mắt thấy màn đổi mặt thần tốc ,  lẽ  tin  thật lòng lo cho  .
 lúc ,  chắc chắn —— lời   hề đơn giản.
~ Hướng Dương ~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-12.html.]
Quả nhiên,   tiếp:
“Tỷ tỷ, thật sự cái gì cũng  nhớ ? Ngay cả… Ngọc Tân cũng quên?”
Mọi  lập tức   .
Ta giả vờ ngơ ngác:
“Ngọc Tân là ai?”
Ta thật sự  .
Lập tức thấy vợ chồng Thẩm gia đồng loạt thở phào:
“Chỉ là một kẻ  quan trọng, Đóa Đóa  nhớ cũng chẳng .”
Ta  chắc  đơn giản như , nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ mờ mịt, gật đầu,  truy hỏi thêm.
Trong mắt Thẩm Hành thoáng lóe một tia nghi ngờ.
 lúc , quản gia tới thỉnh cả nhà  tiền sảnh dùng cơm.
Vợ chồng Thẩm gia  ,  và Thẩm Hành theo .
Ta cố ý  chậm , tách khỏi cha ,  nghiêng đầu,  khẽ hỏi :
“Chàng trai trẻ, em hình như  bất mãn với tỷ tỷ   ?”
Thẩm Hành mặt  đổi, trong mắt  thoáng hiện nét chán ghét:
“Cha   ngươi tỉnh     đổi, nhưng  thấy —— bản tính khó dời.”
Ta  khựng  —— xem  giữa  và  thật sự  khúc mắc, chỉ là  mặt  khác vẫn che giấu thôi.
Một thằng nhóc mười mấy tuổi,  thừa thời gian để thu phục .
Thế là  hạ giọng hỏi:
“Ngọc Tân là ai?”
Thẩm Hành   thật lâu, cau mày khó hiểu:
“Ngươi thật sự  nhớ? Chính là nam hoa khôi ngươi thích nhất đó!”
Ta: “……”
Thấy    gì, Thẩm Hành  bổ sung:
“Vì  mà ngươi từ chối hôn sự với Lý gia Lý Phi Vân, Hàn gia Hàn Thịnh, gây náo loạn khắp thành, đàm tiếu ầm ĩ. Ở Dương Châu , nhà nào  công tử tử tế mà chẳng né ngươi như né rắn độc? Không thì ngươi tưởng , một đứa con gái mười tám tuổi  mà vẫn  xuất giá?”
Bốn chữ “lão cô nương mười tám tuổi” đ.â.m thẳng  tim , khiến  câm nín:
“……”
Đoạn  Hoàng Ly  chẳng thèm nhắc , đúng là thu thập tin tức kém quá !
Thẩm Vân Đóa, ngươi đúng là nữ trung hào kiệt.
Làm mất mặt Thẩm gia thế  mà   cha dìm xuống ao thì  cũng  bù  ba giây hổ thẹn vì   còn nghi  là con nuôi.
Khó trách thằng nhóc  chẳng  nổi ,  ca ca ca tỷ tỷ như thế thì đáng đời lắm !