Nếu Vân Tử Cẩm Tần Tư Đồng như , lẽ nhảy dựng lên, bảo cô phản bội .
Gì mà "chủ nhân" là khác, như cô cổ phần gì .
"Thì là , thể chuyển lời giúp thật quá. Đây là điện thoại của , khi kết quả phiền gọi cho nhé! Nếu bắt máy, thể đang tập luyện, nhưng thấy cuộc gọi tin nhắn, sẽ hồi âm ngay!"
Khương Dịch lấy giấy bút, tên và điện thoại của đưa cho Tần Tư Đồng.
"Được, kết quả sẽ báo cho ."
Tần Tư Đồng nhận mảnh giấy: "Tuy Trà sữa Quên Sầu, nhưng các loại khác của cửa hàng cũng ngon, thử ?"
Thấy cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Tần Tư Đồng tranh thủ quảng bá cho cửa hàng.
Khương Dịch và mấy đồng đội giật nhận họ quán chiếm chỗ lâu mà mua gì, lập tức áy náy.
"Xin , mỗi chúng một ly nước chanh nhé, còn cần ."
Họ cần kiêng khem khi ăn uống bên ngoài, nước chanh ít nguy cơ "trúng đạn" hơn.
"Vâng, pha ngay, đợi chút nhé!"
Tần Tư Đồng pha xong 3 ly nước chanh, mang bàn cho Khương Dịch.
"Mọi dùng từ từ, cần gì cứ gọi ."
Cô đặt ly nước xuống bàn, cầm khay trở về quầy tiếp tục việc.
Khi Vân Tử Cẩm ăn xong, mở điện thoại liền thấy tin nhắn dồn dập từ Tần Tư Đồng.
Đọc xong, cô mới hôm nay đến tiệm Trà sữa Quên Sầu tìm .
Theo miêu tả của Tần Tư Đồng, chính là trai vết chai ở mu bàn tay mà cô từng thấy.
Trà sữa Quên Sầu mua về cho khác uống, giờ đó gặp mặt cô.
Nghĩ đến phận của Khương Dịch, Vân Tử Cẩm đoán "lão nhân" chắc chắn đơn giản như lời .
Điều khiến cô do dự, vì "lão nhân" đó đối với Trà sữa Quên Sầu thực sự thái độ gì, mục đích gặp cô là gì.
Vân Tử Cẩm lục danh bạ tìm hỏi ý kiến, ai từng uống Trà sữa Quên Sầu đều cô cân nhắc một lượt.
Sau hồi lâu loại trừ, cuối cùng cô nhấp khung chat của Lục Vân Khuyết.
Giờ họ cũng coi như là bạn bè, bạn bè gặp khó, Lục Vân Khuyết thể khoanh tay chứ?
Vân Tử Cẩm nghĩ , bấm ô nhắn tin, suy nghĩ mãi mới gõ xong nội dung sự việc, cuối cùng hỏi một câu: "Đi ?"
Nếu từ chối, giấy tờ liên quan trù dập ?
Cô hết suy đoán của , gửi cả đống tin nhắn cho Lục Vân Khuyết, nghĩ đến cảm giác của khi nhận tin nhắn dồn dập như .
Còn Lục Vân Khuyết, khi nhận tin nhắn của Vân Tử Cẩm, vẫn đang thêm giờ ở Lục thị.
Mộng Vân Thường
thấy cô gặp chuyện tìm đầu tiên, trong lòng bỗng vui hẳn, nét mặt cũng dịu dàng .
Anh nhắn tin trả lời, mà gọi điện thẳng cho Vân Tử Cẩm.
Lúc , Vân Tử Cẩm đang dài sofa phòng khách tiêu hóa thức ăn, thấy Lục Vân Khuyết gọi liền bấm .
"Alo! Lục Vân Khuyết!"
"Ừ, xem tin nhắn của em , tình hình nắm . Anh , em nghĩ ? Có gặp ?"
Nếu cô , sẽ nhờ ông nội đến " phiền" đối phương một chút.
Dù rõ là ai, nhưng thông tin Vân Tử Cẩm cung cấp đủ để tra .
"Chính vì nên em mới nhắn hỏi ý kiến đó. Em ở Đế Kinh chân ướt chân ráo, nếu chèn ép chỉ vì từ chối, em sẽ phiền."
Dĩ nhiên, chỉ là phiền chứ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.
"Anh điều tra giúp em nhé? Ngày mai cho em kết quả."
Với quan hệ của ông nội, chuyện nhỏ khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-156-tim-luc-van-khuyet.html.]
"Điều tra á? Không gây phiền phức cho chứ?"
Nếu điều tra , Vân Tử Cẩm đương nhiên vui lòng, nhưng nghĩ đến phận quân đội của đối phương, cô vẫn e ngại.
Nếu , cô nhờ Mai Lâm tra .
"Không , nhờ ông nội hỏi giúp, chuyện nhỏ thôi."
Lúc mới thấy giá trị của câu "nhà một già như một bảo vật".
Nếu ông nội, cũng đủ năng lực điều tra trong quân đội.
"Vậy phiền , hôm nào em mời ăn cơm."
Lục Vân Khuyết cũng chẳng thiếu thứ gì, cô chỉ nghĩ cách mời ăn.
"Được, đợi bữa đó của em."
Lục Vân Khuyết xong, hai cầm điện thoại bỗng im lặng.
"À... tiến độ dự án khu nghỉ dưỡng Tây Giao thế nào , lâu em xem..."
Nói xong, Vân Tử Cẩm chợt nhận tham gia dự án đó! Chỉ cho Lục thị thuê đất, mỗi tháng nhận chút tiền thuê...
"Sắp xong , khi thành chạy thử, gửi thiệp mời em."
Nhắc đến dự án khu nghỉ dưỡng Tây Giao, Lục Vân Khuyết xúc động.
Nói đến cùng, duyên phận của họ cũng nhờ dự án mà thành.
"Ừ, gọi thêm cùng nhé."
Không hiểu , mặt cô bỗng nóng lên.
Vân Tử Cẩm vỗ nhẹ má , ngượng.
"Muộn , em chuẩn ngủ đây, cũng nghỉ sớm nhé, ngủ ngon!"
Dù chắc ngủ ngay, nhưng xong cô lập tức cúp máy.
Lục Vân Khuyết định chúc ngủ ngon thì điện thoại tắt, bật .
Ừm, Tử Cẩm bảo nghỉ sớm, thì tan thôi.
Nhớ chuyện Vân Tử Cẩm nhờ, Lục Vân Khuyết hiếm hoi về nhà họ Lục ngủ.
về quá khuya, cả nhà chỉ còn đèn ngủ sáng, ngủ hết.
Anh về thẳng phòng , vội vã tắm rửa lên giường.
Lục Vân Khuyết về nhà hôm qua ai , sáng nay khi xuất hiện ở đầu cầu thang, ông bà Lục vô cùng bất ngờ.
"Ôi! Tiểu Vân Khuyết về ! Hôm qua mấy giờ cháu về ?"
Từ Tố Hoa ngờ sáng sớm nhận món quà lớn thế .
Từ khi Lục thị, Lục Vân Khuyết ngày càng bận rộn, để tiết kiệm thời gian , thường ngủ ở căn hộ gần công ty.
Việc đột nhiên về nhà khiến hai lão kịp chuẩn .
"Ừ, hôm qua cháu về 12 giờ, đều ngủ nên cháu phiền."
Lục Vân Khuyết bước xuống cầu thang.
"Tiểu tôn thiếu gia, ngài về nên bếp chuẩn món sáng ngài thích, sẽ bảo bếp ngay, ngài đợi chút nhé."
Quản gia Phúc bá thấy Lục Vân Khuyết cũng vui mừng, nhưng còn để ý đến vấn đề bữa sáng.
"Không , cháu ăn cùng ông bà , còn công ty."
"Vậy bảo mang cho ngài một bát."
Ông bà Lục tuổi cao răng yếu, sáng thường chỉ ăn cháo.