Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 55.

Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:12:42
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Như cô bé đeo kính vừa rồi nói, cuộc sống là do vô số khoảnh khắc hiện tại tạo thành. Khoảnh khắc thất vọng vừa rồi đã qua đi, tương lai còn có khoảnh khắc tốt hơn.

 

Lò nóng lên, đổ dầu đậu nành vào, bánh bột mì trắng như tuyết tỏa ra mùi thơm ngọt ngào trong đêm tối.

 

Tiểu Lý cười khổ đi tới.

 

"Nhiễm Nhiễm à, phó trưởng Vương thuê cô đến thật đúng là..."

 

Thật tốt quá...

 

Trời đã tối hẳn, bên này giáp công trường nên lộn xộn tối đen. Chỉ có ngọn đèn lẻ loi trên đỉnh quầy hàng sáng lên.

 

Bên cạnh đột nhiên có người chui ra, Tiểu Lý giật mình, ngay sau đó lại bình tĩnh lại.

 

"Còn bánh không? Lại lấy ba cái!"

 

Xà Bì nhe hàm răng vàng khè ra, lấy hai tờ tiền đưa cho Tiểu Lý, sau đó thản nhiên quay sang người bên cạnh nói: "Tôi đã bảo với anh rồi, ngon lắm!"

 

Đám người đi cùng xe với hắn ta có chút không thích hợp, trong xe hắn ta còn có trẻ con nên sợ bị phát hiện.

 

May mắn là hắn ta thông thuộc đường đi.

 

Đùa à, hắn ta chọn cái nơi khắp nơi đều là công trường này, không phải là vì dễ trốn tránh, cũng dễ dàng cắt đuôi theo dõi sao?

 

Chỉ cần ở địa bàn này, hắn ta không sợ ai cả!

 

"Cho nhiều ớt cay vào nhé!"

 

Đồng bọn vừa mới đến mua bánh cũng phụ họa gật đầu, không biết vì sao, tuy rằng vừa rồi còn lo lắng thoát khỏi sự theo dõi, nhưng khi nhìn thấy ngọn đèn dầu ở cửa quầy hàng này thì hắn ta lại cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

 

Nơi nguy hiểm nhất chẳng phải là nơi an toàn nhất sao? Vừa mới thoát khỏi sự theo dõi ở đây, không ai có thể ngờ rằng bọn họ còn có thể quay lại đúng không?

 

Trần Nhiễm sợ ngây người.

 

Lần đầu tiên cô quên lật mặt bánh, làm bánh bị cháy.

 

Hiệu ứng cảm giác an toàn này còn có thể được dùng như vậy sao?

 

Chương 25

 

"Này, cô gái, nhìn gì thế, làm bánh cháy rồi!"

 

Trần Nhiễm lưu loát lật bánh, có chút lo lắng nhưng vẫn mỉm cười: "Ngại quá, tôi làm lại ngay đây! Anh đừng vội, lập tức xong ngay ấy mà!"

 

Tiểu Lý phản ứng cũng nhanh, anh ấy lục lọi trong khay trống rỗng: "Tôi nhớ ra rồi, trên xe còn có ít xúc xích, tôi đi lấy lại đây."

 

"Đi đi." Xà Bì nhìn theo Tiểu Lý rời đi, nói với đồng bọn bên cạnh: "Cậu nhìn xem, bây giờ mấy người làm ăn nhỏ cũng kiếm ra tiền, còn có cả xe hơi."

 

"Làm ngon thì kiếm được tiền cũng bình thường." Đồng bọn trả lời: "Đâu giống chúng ta, ngày nào cũng phải buộc đầu vào thắt lưng, kiếm đồng tiền vất vả."

 

Trần Nhiễm làm bánh, cố gắng khống chế không nhìn về phía bên kia. Cô vừa tức giận, vừa không nhịn được mà cảm thán hai tên buôn người này, thật là quá thản nhiên!

 

Tiểu Lý đã trở lại, bên cạnh còn có Vương Trường Hải, Trần Nhiễm liếc thấy Lưu Thi Hàm cũng đang vòng qua từ bên quầy hàng, lén lút vòng ra phía sau hai tên buôn người.

 

Trần Nhiễm cũng lo lắng theo.

 

Tiểu Lý đi tới, dĩ nhiên là trên tay không có xúc xích. Anh ấy cúi đầu khom lưng, mang theo chút ngại ngùng, nhưng giọng điệu lại rất qua loa.

 

"Ngại quá, tôi nhớ nhầm, không có. Bọn tôi cũng sắp dọn hàng rồi, hay anh xem mấy thứ này nhé?"

 

Xà Bì lập tức có chút khó chịu. Đặc biệt là cơ bản mấy món trên khay đều chỉ còn lại nước canh.

 

Đúng là bánh cuốn này ngon nhất trong số bánh mà hắn ta từng ăn, nhưng bây giờ, muốn chân giò không có chân giò, muốn gà rán cũng không có. Đến xúc xích cũng không có, bảo hắn ta ăn bánh không à?

 

"Các người đùa ai vậy?"

 

Vương Trường Hải lập tức xông tới, đẩy một cái: "Làm gì đấy? Sao, anh em tôi làm ăn nhỏ còn phải chịu cái loại này của cậu à?"

 

"Lần trước mua chân giò còn thiếu mười đồng, có phải cậu không!"

 

Câu trước, Xà Bì còn có chút đề phòng, câu này nhắc tới chuyện bán chân giò trước đó, cảnh giác của hắn ta hoàn toàn biến mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/55.html.]

"Một cái chân giò thêm mấy cái ớt nát mà đòi 70, lừa đảo à?"

 

Hai người xô đẩy vài cái, đồng bọn bên cạnh cũng tới can ngăn.

 

"Ai u, đừng đánh nhau anh ơi, tính anh thế này, bảo sao làm ăn cứ không nên thân..."

 

Tiểu Lý cũng lại đây can ngăn, nhưng nói là can ngăn, nhưng thực ra là trên tay lại giở trò bẩn.

 

Mắt thấy bốn người sắp đánh nhau thành một đoàn, Trần Nhiễm ở quầy hàng vừa lo lắng vừa có chút hưng phấn, vớ lấy con d.a.o phay.

 

Ánh mắt cô thấy Lưu Thi Hàm đã lẻn qua chỗ chiếc xe của bọn buôn người!

 

Cô ấy kiểm tra đứa bé trong xe, che chắn giữa xe và bọn buôn người, dùng tư thế oai phong rút s.ú.n.g ra.

 

"Đứng im! Cảnh sát đây!"

 

Xà Bì chỉ láu cá, trước đây cũng chưa từng bị bắt quả tang, nếu thật sự nói về vũ lực thì sao hắn ta có thể là đối thủ của họ?

 

Đối phó với bọn buôn người, sẽ không ai nương tay cả.

 

Vương Trường Hải đột nhiên nhấc chân, dùng một cước đá Xà Bì ngã nhào xuống đất! Ông ấy hoàn toàn không lưu tình, hung hăng giẫm một chân lên cổ đối phương.

 

Đồng bọn của hắn hoàn toàn không có ý định cứu viện mà co giò bỏ chạy, đột nhiên có một vật trắng bóng bay tới, úp thẳng vào mặt hắn ta.

 

Là Trần Nhiễm ném cục bột!

 

Mọi người đồng loạt nhìn về phía quầy hàng, Trần Nhiễm cười hì hì: "Tôi thật sự không nhịn được nữa."

 

Tiểu Lý vội vàng chạy tới, ngồi lên người tên buôn người, dùng sức bẻ tay hắn ta ra sau lưng, còng tay lại.

 

Hai tên buôn người đều bị khống chế, Lưu Thi Hàm vội vàng buông súng, không nhịn được mà đi qua đá Xà Bì một cái: "Nói mau! Mấy đứa bé này thế nào? Sao đều ngủ say như vậy?"

 

Cô ấy đá không chút lưu tình, đá xong lại lo lắng, vội vàng mở cửa xe kiểm tra từng đứa bé.

 

Xà Bì liều c.h.ế.t không nói, Tiểu Lý đã liên lạc với đồn, anh ấy chỉ Trần Nhiễm: "Cô làm gì thế, lại còn xách d.a.o phay, lần sau có chuyện này thì cô cứ ngồi xổm trong xe! Không được xen vào!"

 

Trần Nhiễm le lưỡi, lần đầu tiên thấy cảnh sát nhân dân trong đồn nổi giận với cô như vậy.

 

Đêm đó, bọn buôn người bị áp giải về đồn thẩm vấn, mấy đứa trẻ được đưa đến bệnh viện, mấy ngày rồi Trần Nhiễm chưa ngủ ngon, cuối cùng cũng được ngủ nướng.

 

Cùng với cô, còn có rất nhiều sinh viên hôm qua đã ăn bánh cuốn "quốc thái dân an".

 

"Hôm nay ngủ ngon thật đấy..."

 

Đã lâu Tân Tình Tình không ngủ ngon như vậy, hai người bạn cùng phòng khác đã đến thư viện, cô ấy và Dung Dung ngủ một mạch đến 10 giờ.

 

"Đã bảo cậu phải ăn no mà! Không thể không ăn carbohydrate mỗi ngày, trước kia ngủ như cú mèo vậy..."

 

Tân Tình Tình nhớ lại cảm giác được bổ sung carbohydrate ngày hôm qua, so sánh với cảm giác trống rỗng hiện tại, cô ấy không nhịn được: "Tớ định đi mua bánh cuốn ăn tiếp đây, hôm qua ăn bánh kếp trứng, nhưng tớ thấy nhiều người mua bánh cân, cậu có ăn không?"

 

Dung Dung cũng rời giường: "Ăn! Đi cùng đi!"

 

Hai người vội vàng rửa mặt, nghĩ đến hương vị tuyệt vời của bánh cuốn ngày hôm qua thì bước chân cũng nhanh hơn.

 

Đi một đường về phía cổng đông của trường, bước chân hai người càng ngày càng nhẹ nhàng hơn!

 

"Hôm nay là ngày cuối cùng tớ ngủ nướng, đợi lát nữa ăn xong bánh cuốn sẽ đi thư vi..."

 

Hai người dừng bước.

 

Quầy hàng đâu?

 

Nơi vốn dĩ có quầy bánh cuốn nhỏ mỗi ngày giờ đây lại trống trơn, còn có một đám đông sinh viên vây quanh.

 

"Hôm nay không bán à?"

 

"Chủ quán ngủ nướng à? Hôm qua bán đến tận tối mà."

 

"Có ai kết bạn với chủ quán không? Có ai có số điện thoại không, mau gọi cô ấy ra bán đi!"

 

Hỏi một vòng, không một ai kết bạn với chủ quán.

 

Loading...