Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 54.
Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:11:53
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tìm việc làm? Không tìm được việc tốt thì sao? Đến lúc đó, có khi còn mất tư cách sinh viên năm cuối.
Thi lên thạc sĩ, thi công chức? Cô ấy thật sự có thể thi đậu sao?
Đặc biệt là hôm nay, cô ấy luôn cảm thấy bồn chồn, làm gì cũng không thể tĩnh tâm lại cho nên mới kéo bạn cùng phòng ra ngoài đi dạo.
Như thể số mệnh sắp đặt, cô ấy đã đi đến trước quầy bánh cuốn nhỏ này.
Cô ấy lại cắn một miếng bánh cuốn, sau khi vị cay rút đi, một hương vị ngọt dịu đặc trưng của bột mì nổi lên từ đầu lưỡi.
Tân Tình Tình kích động nắm lấy tay bạn cùng phòng, cô ấy đã nghĩ thông suốt!
"Tớ nghĩ thông suốt rồi, tớ thật sự đã nghĩ thông suốt rồi!"
"Sở dĩ tớ luôn lo lắng như vậy, không phải vì không thể lựa chọn con đường nào, mà là vì tớ không có niềm tin vào bản thân hiện tại, hy vọng có thể thông qua một lựa chọn an nhàn để thoát khỏi tình trạng hiện tại..."
Cô ấy hít sâu một hơi: "Nhưng điều này là không thể... Nếu tớ tìm việc làm thì còn phải nỗ lực nộp hồ sơ phỏng vấn, thi lên thạc sĩ, thi công chức thì phải không ngừng học tập, mới có thể nổi bật giữa đám đông bạn bè ưu tú..."
Tân Tình Tình nhớ tới một câu đã từng xem qua: "Mặt trái của lo âu là hiện thực cụ thể".
"Bất kể tớ muốn tìm việc làm, hay là muốn lựa chọn thi lên thì điều phải làm không phải là ở đây lo lắng bồn chồn vô cớ mỗi ngày, mà là phải thành thật kiên định mà làm."
"Cuộc sống là mỗi một khoảnh khắc hiện tại, chứ không phải là một lựa chọn cố định mãi mãi..."
Cô ấy bất an trong ký túc xá mỗi ngày, đã bỏ lỡ việc học, cũng bỏ lỡ hội chợ việc làm.
Bạn cùng phòng có vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ấy, dùng sức ôm cô ấy một cái.
"Đúng rồi! Chính là như vậy! Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi!"
Cô ấy cũng cắn mạnh một miếng bánh cuốn vừa mới mua: "Cậu cứ nói cậu lo lắng đến mức không thở nổi, tớ đã bảo là do cậu giảm cân không ăn carbohydrate làm dạ dày khó chịu đúng không? Dạ dày khó chịu cũng sẽ bồn chồn, sao người Trung Quốc có thể không ăn carbohydrate chứ?"
Hai người thân thiết khoác tay nhau rời đi.
Trần Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn Tân Tình Tình rời đi, còn có cô bé cách đó không xa cuối cùng đã hạ quyết tâm kéo bạn trai ngoại tình cặn bã vào danh sách đen, đối phương đang khóc đến mức nước mắt giàn giụa, nhưng biểu cảm lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hiệu quả của đặc biệt này... không khỏi khiến cô có chút bất ngờ!
Đây là cảm giác an toàn thật sự sao?
Hàng người trước quầy hàng ngày càng ngắn, vừa rồi cô hét lên rất hiệu quả, Trần Nhiễm tính toán một chút, trừ việc đáp ứng nhu cầu của các sinh viên đang xếp hàng thì số bánh cuốn này còn đủ cho mỗi cảnh sát nhân dân trong đồn công an ăn hai cái.
Mọi người đã vất vả như vậy, cũng nên trút bỏ gánh nặng trong lòng.
"Nhiễm Nhiễm, tôi tới cuốn giúp cô."
Không biết Tiểu Lý đã trao đổi xong từ lúc nào, trên mặt anh ấy mang theo chút tức giận, đôi mắt đỏ ngầu.
Phía trước còn có khách hàng, Trần Nhiễm không dám hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục làm bánh cuốn.
Nhưng mà rất nhanh, cô lại nghe được một câu ám hiệu khác mà trước đó đã nói.
"Nhiễm Nhiễm, uống ngụm nước đi."
Lần trước Tiểu Lý nói câu ám hiệu này là Xà Bì xuất hiện.
Trần Nhiễm cầm lấy bình giữ nhiệt Vương Trường Hải đưa ở bên cạnh, uống một ngụm nước trà bên trong rồi dùng ánh mắt quan sát hàng người còn lại.
Cuối hàng, rõ ràng là người vừa mới gặp mặt với Xà Bì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/54.html.]
Sao còn chưa bắt giữ?
Trần Nhiễm có chút sốt ruột, cô lại nghĩ đến biểu cảm của Tiểu Lý vừa rồi, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?
Cô sốt ruột liếc mắt nhìn Tiểu Lý một cái, Tiểu Lý không nói gì, chỉ an ủi cô: "Nhiễm Nhiễm, không có việc gì, cô đừng lo lắng, cô cứ nướng bánh là được, những việc khác cứ để tôi lo."
Trần Nhiễm gật gật đầu...
Chỉ là, bánh cuốn của cô vẫn đang trong thời gian của hiệu ứng đặc biệt!
Cô vốn tưởng rằng hôm nay bán xong đợt bánh cuốn cuối cùng thì nhiệm vụ nằm vùng lần này có thể hoàn toàn kết thúc, sao còn phải cho bọn buôn người ăn bánh cuốn chứ?
Cô đã nghĩ thầm là mình sẽ nói bánh cuốn đã hết, nhưng Tiểu Lý không biết ý định trong lòng cô, khi nhìn thấy trong thùng giữ nhiệt còn bánh, vì không muốn rút dây động rừng nên Tiểu Lý vẫn thu tiền của đối phương.
"Hai cái bánh kếp trứng đúng không? Không có chân giò... Không có, thịt bò kho cũng không có, gà rán cũng không có... Đúng, chỉ còn có xúc xích."
Tên buôn người này hoàn toàn khác với gã da đen, trông trung thực, nhưng đôi mắt lại luôn nhìn xung quanh.
"Cái quầy hàng gì thế này, sao muốn gì cũng không có?"
Kẻ gặp mặt Xà Bì có chút bất mãn ồn ào, nếu không phải Xà Bì bảo anh ta đến đây mua chút đồ ăn để ăn dọc đường thì anh ta đã không đến.
Nhưng mà, tiếp theo nhận hàng xong sẽ phải chạy lên núi, nếu không chuẩn bị chút đồ ăn thì quả thật không chịu nổi.
"Thôi được rồi, có cái gì thì cuốn cái đó đi, đúng, không bỏ rau thơm. Tiền đây."
Trần Nhiễm có chút lo sợ làm ra hai cái bánh cuốn đặc biệt, đưa cho đối phương.
Cô rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phía sau còn rất nhiều sinh viên đang xếp hàng cho nên tạm thời còn không dám nói.
Thẳng đến khi bán thêm hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đuổi được đám sinh viên này đi, thấy xung quanh không có ai, Tiểu Lý mới giải thích với cô.
"Cấp trên lại cử tổ chuyên án đến, nói là đã theo dõi đồng bọn của Xà Bì rất lâu rồi, bảo chúng ta tạm thời đừng bắt, bọn họ sẽ tiếp quản chuyện theo dõi."
Anh ấy đ.ấ.m mạnh một cái vào tay lái: "Căn bản là bọn họ không hiểu, Xà Bì là kẻ xảo quyệt cỡ nào, nếu không bắt tại trận thì nói không chừng lần này lại để hắn chạy thoát!"
Vương Trường Hải ở bên cạnh cũng không nói gì, ngày thường ông ấy rất chú ý không hút thuốc trước mặt con gái, nhưng lần này thật sự không nhịn được mà ngồi xổm trên mặt đất, chỉ có thể thấy ánh lửa lập lòe.
Lưu Thi Hàm tức giận nói: "Bọn họ vượt tỉnh đến đây, rõ ràng chúng ta có thể không nghe lệnh của họ! Cái gì mà thả dây dài câu cá lớn, đây chính là cướp công!"
"Không được nói như vậy!"
Vương Trường Hải quát một tiếng, ngăn Lưu Thi Hàm lại: "Có thể tùy tiện nói ra lời này sao? Muốn đi đến ủy ban kiểm tra kỷ luật uống trà à?"
Điện thoại trên người họ gần như đồng thời vang lên.
"Cái gì? Để hắn trốn thoát?"
Vừa rồi Vương Trường Hải còn quát Lưu Thi Hàm, sau khi cúp điện thoại thì cũng không nhịn được mà chửi tục một câu.
"Ngồi xổm lâu như vậy, còn làm Nhiễm Nhiễm mệt mỏi nhiều ngày như vậy, vậy mà lại để cho thằng nhóc này chạy thoát?"
Ông ấy kéo Lưu Thi Hàm, xoay người lên một chiếc xe khác: "Đi thôi, về đồn, muộn rồi, nhiều muỗi."
Tiểu Lý xuống xe đi quét rác, giọng nói của mấy cảnh sát nhân dân đều rất mệt mỏi, Trần Nhiễm không biết nói gì.
Cô nghĩ, có lẽ nên làm cho mỗi người một cái bánh để ăn?