Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 53.
Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:10:19
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy không nhịn được hỏi: "Thật sự không mệt sao?"
Mệt thì đương nhiên là mệt, nếu không phải cô Vương đưa cho lọ thuốc mỡ nhỏ kia thì chỉ sợ hôm nay Trần Nhiễm cũng không nhấc lên nổi cánh tay.
Nhưng mà đó chỉ là mệt mỏi về thể xác.
Thực đơn cấp S này mang lại sự quen thuộc với kỹ năng, không gì sánh bằng.
Một miếng bánh trắng như tuyết rơi vào chảo dầu, được nhiệt độ và dầu mỡ từ từ tô màu, từ trắng như tuyết dần dần chuyển sang vàng óng. Màu sắc, hương vị và kết cấu đều đang dần thay đổi.
Nhìn màu sắc, cảm nhận kết cấu, ngửi hương vị.
Ngoài những điều này thì còn có một số thứ mà cô không thể nói rõ ràng.
Để theo kịp hiệu suất, lò nướng bánh mini chuyên dụng có lửa cực mạnh, tính từ lúc một cái bánh cân được cho vào chảo đến lúc ra lò chỉ mất vài chục giây.
Trong quá trình như vậy, việc kiểm soát nhiệt độ không hề đơn giản hơn so với việc xào đồ ăn.
Trần Nhiễm bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ và thực đơn hệ thống cho mình, có lẽ đều có logic nội tại của nó.
Một cái xẻng xúc xuống, một cái bánh cân hoàn mỹ ra lò!
Cái xẻng lướt qua không trung, bánh cân nằm trên đó có lớp vỏ ngoài vàng óng, bên trong lại mềm dẻo dai ngon.
Trần Nhiễm nghe thấy hệ thống "đinh" một tiếng.
Làm bánh cuốn nhiều ngày như vậy, cuối cùng hiệu ứng đặc biệt về hương vị cũng được mở khóa!
Trần Nhiễm có chút kích động.
Thậm chí, trước khi bấm mở giao diện hệ thống, cô còn suy đoán một chút. Có liên quan đến việc tuân kỹ thuật luật không? Hay là nói kẻ phạm tội ăn xong sẽ đi tự thú?
Đều không phải.
Trần Nhiễm nhìn hiệu ứng đặc biệt về hương vị lần này thì cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự đoán.
[Mỗi một phần bánh cuốn được làm ra đều có sự tham gia vất vả của các cảnh sát nhân dân đồn công an Kiều Đầu Lộ.]
[Nguyện vọng hy vọng mọi người bình an của họ cũng thấm đẫm trong đó.]
[Hiệu ứng đặc biệt về hương vị: Ăn phần bánh cuốn này sẽ khiến người ăn cảm thấy an toàn, quét sạch mọi u ám trong lòng.]
[Giới hạn hiệu ứng đặc biệt: Bánh cuốn được làm ra trong vòng 48 tiếng đều có hiệu ứng đặc biệt này, mỗi năm giới hạn ba lần.]
Bọn họ chỉ hy vọng... mọi người được bình an.
Chỉ thế mà thôi.
Trần Nhiễm bị hiệu ứng đặc biệt này làm cho có chút cảm động.
Cô hít sâu một hơi, nuốt lại cảm xúc chua xót trong cổ họng, chuẩn bị bày tỏ sự kính nể của mình với Tiểu Lý.
"Hôm nay buổi tối về, tôi làm chút..."
"Từ từ, tôi mang thêm một đôi găng tay."
Trần Nhiễm nhìn sang tay Tiểu Lý theo bản năng, găng tay dùng một lần của anh ấy không có dấu hiệu hư hỏng. Lúc này cô mới phản ứng lại, đây là ám hiệu đã thống nhất từ trước!
Câu ám hiệu này có nghĩa là, có người đến liên lạc với Xà Bì!
Trần Nhiễm cảm thấy cơ bắp trên người mình có chút cứng đờ.
Cô không nghe thấy các cảnh sát lo lắng liên lạc và thảo luận, chỉ có thể cảm nhận được cả người Tiểu Lý đều căng thẳng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/53.html.]
Thời gian đã gần đến hoàng hôn, Trần Nhiễm liếc nhìn hàng người phía sau, mang theo chút lo lắng, cô cất tiếng: "Sắp dùng hết bột rồi, mọi người đừng xếp hàng nữa."
Trong những tiếng thở dài, có mấy giọng nói đặc biệt nổi bật.
"Ngày mai mang nhiều một chút nha chị gái! Em không mua được hai lần rồi!"
"Làm nhiều hơn mấy cái chân giò đi! Hôm qua 9 giờ tôi đã đến rồi mà cũng không ăn được chân giò!"
Trần Nhiễm cảm thấy có chút áy náy với những sinh viên này.
Vừa rồi Tiểu Lý đã phát hiện đối phương đang liên lạc, vậy thì việc bắt giữ cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Suy cho cùng cái quầy hàng này chỉ tồn tại vì "nằm vùng", nói không chừng ngày mai những sinh viên này đến sẽ không còn thấy quầy hàng này nữa.
Nhưng bây giờ cô còn không thể nói là ngày mai sẽ không đến.
Trần Nhiễm suy nghĩ, cô khởi động hiệu ứng đặc biệt vừa nhận được.
Chỗ bánh cuốn cuối cùng này, cứ để mọi người ăn cho thoải mái vậy! Cô không hiểu việc loại bỏ u ám trong lòng rốt cuộc là như thế nào, nhưng cho dù chỉ có thể làm cho mọi người có giấc mơ đẹp đêm nay thì cũng không phụ lòng những khách hàng đáng yêu này!
"Không có cách nào nha, hôm nay đã mang theo rất nhiều rồi!" Trên mặt cô mang theo nụ cười áy náy: "Bây giờ tôi sẽ cố gắng làm cho mọi người nhanh một chút, làm thêm mấy cái."
Tiểu Lý đã ngồi xổm xuống quầy hàng nói khẽ điều gì đó. Anh ấy nói rất nhanh, lại dùng tay che miệng, Trần Nhiễm hoàn toàn không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận được hình như có chút... tức giận?
Trần Nhiễm cố gắng không để mình chú ý đến phía Tiểu Lý, cô chỉ cần không quấy rầy đến Tiểu Lý thì đã là tốt nhất.
Chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp!
Mà chuyện chuyên nghiệp của cô chính là làm ra từng cái bánh cuốn mỹ vị!
Bánh kếp trứng gà ngoài giòn trong mềm, cuốn giá đỗ giòn giòn, đậu phụ kho thấm đẫm nước sốt, trứng kho đập vụn thấm đẫm gia vị, còn có gà rán tẩm ướp của chính Trần Nhiễm, rưới nước chấm do cô tự pha chế.
"Có muốn ớt cay không?"
"Muốn! Muốn!"
Ớt cay cũng không phải là bột ớt mua sẵn, mà là ớt ngâm do Trần Nhiễm làm hai ngày trước. Ớt ngâm mới được hai ngày nên chỉ có một chút vị chua, độ cay cũng chưa kịp ngấm, nhưng lại rất thích hợp để làm gia vị.
Cô gái nhỏ đeo kính gọng đen tròn trịa nhận lấy, cắn một miếng thật mạnh.
Bánh kếp trứng gà ở quầy này vẫn là món ăn ngon nhất khi mới ra lò!
Lớp vỏ bánh giòn tan được cắn ra, trứng gà non mềm cũng được cắn ra, giá đỗ giòn giòn bao lấy gà rán vừa mới được chiên thơm phức, cắn xuống một miếng, ngon đến mức muốn bay lên trời.
Giá đỗ là loại chua cay, ớt ngâm cũng là loại hơi chua cay, hai loại chua cay này hòa quyện vào nhau làm cho gà rán vốn nhiều dầu mỡ trở nên không ngấy chút nào, chỉ có thể cảm nhận được sự tươi mới của thịt gà.
Mà điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là dù hương vị đậm đà như vậy nhưng cũng không thể lấn át được mùi thơm của bột mì phảng phất từ vỏ bánh.
Đó là hương vị đậm đà, kiên định, hơi ngọt dịu.
Đó là mùi hương carbohydrate đặc trưng của người Trung Quốc.
Nuốt xuống một miếng, có rau có thịt, còn có cảm giác no đủ đặc trưng của bánh làm từ bột mì.
Tân Tình Tình đỡ mắt kính, chỉ cắn xuống một miếng, cô ấy lập tức cảm thấy dạ dày trống rỗng đang kêu gào của mình đã hoàn toàn được lấp đầy!
Cùng với dạ dày là tâm trạng lo âu của cô ấy cũng được xoa dịu.
Cô ấy nắm lấy tay người bạn cùng phòng đi cùng mình, kích động nói với cô ấy: "Tớ nghĩ thông suốt rồi, Dung Dung!"
Cô ấy đã là sinh viên năm tư, thành tích của cô ấy luôn rất bình thường, chơi đã nhiều năm, bây giờ cô ấy phải lựa chọn giữa việc tìm việc làm, về nhà thi công chức, hoặc liều một lần thi lên thạc sĩ.
Vì lựa chọn này, cô ấy đã suy nghĩ rất lâu. Bất kể lựa chọn nào, đều khiến cô ấy lo lắng đến mất ngủ.