Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 52.
Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:09:33
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mắn là mấy năm nay ông ấy làm công tác giảng dạy nhiều nhưng cũng không bỏ bê việc thực hành, nếu không, hôm nay ông ấy đã mất mặt ở cái quầy nhỏ này rồi!
Nghĩ đến đây, ông ấy quyết định về nhà hỏi thăm xem, xem là vị cao nhân nào đã bồi dưỡng ra một đồ đệ thần tiên như vậy.
Trần Đình Uy lui về phía sau một bước: "Người trẻ tuổi thật lợi hại."
Trần Nhiễm nở một nụ cười với Trần Đình Uy, rồi tiếp tục cán bột bánh. Không phải cô không tôn trọng vị giáo sư này, mà là cô thật sự không rảnh.
Có vẻ như sinh viên đại học có điểm hồi sinh vô tận, nhìn chỗ nào cũng thấy!
Tiểu Lý xoay người lại tính toán số lượng bột rồi nói với anh trai ớt xanh một tiếng: "Vất vả rồi, cậu bé, làm phiền nói với phía sau một tiếng, không thể xếp hàng nữa, không có nhiều bột như vậy."
Anh ấy còn thuận tay cầm nấm kim châm cuộn đưa cho anh trai ớt xanh, tạm coi như thù lao.
Không biết Trần Đình Uy đã lén lút rời đi từ lúc nào, Trần Nhiễm cũng không để ý lắm.
Kỹ thuật của cô, suy cho cùng đều là do thực đơn của hệ thống dạy. Mặc dù trên danh nghĩa là ký chủ và hệ thống, nhưng trong lòng, cô thật sự cảm thấy hệ thống giống như sư phụ của mình.
So với Trần Vân Tòng trước kia, hệ thống giống một sư phụ chân chính hơn.
"Mệt thật đấy." Cuối cùng cũng thu dọn xong, Tiểu Lý cảm thấy eo mình như gãy làm đôi: "Gần bằng ra ngoài làm nhiệm vụ cả ngày rồi."
Trần Nhiễm cũng cảm thấy rất mệt, nhưng cô không ngờ rằng bình thường cảnh sát nhân dân làm nhiệm vụ cũng vất vả như vậy.
"Bình thường làm nhiệm vụ cũng mệt như vậy sao?"
Tiểu Lý cười nói: "Về thể lực thì thu dọn quầy hàng mệt hơn, cả ngày cứ cúi đầu cuốn bánh lấy tiền, lấy tiền cuốn bánh. Nhưng mà làm nhiệm vụ thì phải lo lắng, cũng mệt thật."
Anh ấy thu dọn đồ đạc trên quầy hàng gần xong, ngăn Trần Nhiễm đang muốn xuống xe quét dọn: "Cô ngồi một lát đi, tôi đi thu dọn, nếu phó trưởng Vương mà thấy tôi để cô làm việc thì không phải tôi sẽ mắng c.h.ế.t sao?"
Mặc dù Trần Nhiễm chỉ đến vài ngày, nhưng toàn sở trên dưới không ai là không thích cô gái nhỏ này!
Vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại không kiêu ngạo, có thể làm việc, trù nghệ lại còn xuất thần nhập hóa.
Còn giúp sở bọn họ một việc lớn!
"Chúng tôi mệt là chuyện đương nhiên, trừ việc cán bột người khác không thể thay thế được ra, sao có thể để cô làm những việc còn lại được?"
Trần Nhiễm nhìn Tiểu Lý cần mẫn quét dọn vụn thức ăn trên quầy thì nhớ lại những ngày qua ở trong sở.
Cô đều ăn ở tại đồn công an, ban ngày bày quán, khi trở về, ít nhiều gì thì cô cũng có thể thấy cảnh sát nhân dân đang ra ngoài làm nhiệm vụ.
Hòa giải tranh chấp, tìm người tìm vật, thậm chí có nhà dân bị rắn vào cũng báo nguy.
Vương Trường Hải cao to nhận điện thoại từ trung tâm chỉ huy thì lập tức lao lên, sợ tới mức chân sắp co rút mà vẫn cố gắng bình tĩnh dùng chổi và cái hót rác nhét con rắn kia vào bao tải.
Xong việc trở lại đồn công an, mặt phó sở trưởng Vương trắng bệch, vừa vào cửa đã ngồi xuống, uống liền hai bát nước trà lớn ở cửa.
Trước khi tới đồn công an, Trần Nhiễm tưởng tượng cuộc sống của cảnh sát là kích thích, mạo hiểm, đấu trí đấu dũng cùng tội phạm, ngày nào cũng kích thích và căng thẳng.
Nhưng trên thực tế, cuộc sống của cảnh sát nhân dân bình thường rất vụn vặt, thậm chí đôi khi có chút hèn nhát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/52.html.]
Trần Nhiễm và Tiểu Lý trở lại đồn công an, vừa lúc gặp phải một vụ việc.
Một ông lão được người dân đưa đến đồn công an, hình như là người bệnh Alzheimer, mở miệng ra là mắng chửi người, còn ra tay đánh người. Trần Nhiễm ở bên cạnh hóng chuyện cũng bị mắng một câu, sở trưởng Cao bị tát một cái vào mặt, kính mắt cũng bị lệch, mà vẫn kiên nhẫn cẩn thận hỏi han.
Vậy mà còn giải thích với cô: "Nhiễm Nhiễm không sao chứ, cháu đừng giận ông ấy, ông lão này hồ đồ rồi! Thi Hàm à, cháu dẫn Nhiễm Nhiễm đi mua hai ly trà sữa đi, chú mời khách!"
Sở trưởng Cao mất toi hai mươi đồng từ quỹ đen.
Trần Nhiễm hỏi Lưu Thi Hàm thì mới biết, đây đã không phải lần đầu tiên ông lão này lạc đường bị người khác đưa tới.
"Chuyện này cũng do cảnh sát quản lý sao?"
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm nửa năm, làn da của Lưu Thi Hàm đã thành màu lúa mạch.
"Đương nhiên là do cảnh sát quản lý rồi." Cô ấy uống một ngụm trà sữa, trên mặt cười rộ lên có một lúm đồng tiền nhỏ: "Có khó khăn thì cần tìm cảnh sát mà!"
Cô ấy vỗ vỗ Trần Nhiễm: "Trong sở đã lấy thiết bị rồi, em có muốn đi mở mang tầm mắt không? Ít nhiều cũng nhờ có em, ngày mai bảo Tiểu Lý đưa chân giò, để anh ta lắp thiết bị theo dõi, đến lúc đó chị cũng không lo đứa bé xảy ra chuyện nữa."
Thiết bị theo dõi chuyên dụng của cảnh sát vừa nhỏ vừa không bắt mắt, Trần Nhiễm mở to mắt nhìn.
Camera mini kia chỉ to bằng đầu ngón tay cô!
Sở trưởng Cao vừa xem Tiểu Lý mân mê thiết bị, vừa cảnh cáo hai cô gái: "Bây giờ bên ngoài có một số thiết bị quay lén, trình độ kỹ thuật gần bắt kịp chúng ta rồi, nếu thật sự muốn ở trọ bên ngoài thì hãy đến khách sạn lớn, đừng tiếc hai đồng tiền kia, không thể tiết kiệm tiền này!"
Tiểu Lý cũng nói: "Ngày mai tôi sẽ dạy Nhiễm Nhiễm cách kiểm tra, nhà tôi có một thiết bị dò tìm tự chế, ngày mai sẽ mang đến cho Nhiễm Nhiễm."
Ngày hôm sau, Tiểu Lý đem chân giò và ớt xanh da hổ đưa qua, nhân cơ hội lắp đặt xong thiết bị theo dõi.
Lúc trở về, Tiểu Lý nhanh chóng nhập vai nằm vùng, vừa lấy tiền cuốn bánh, vừa phàn nàn với Trần Nhiễm: "Một cái chân giò nhiều ớt xanh như vậy, đòi hắn ta 70 đồng có quá đáng chút nào đâu? Thế mà hắn ta lại bảo chân giò nhỏ, chỉ trả 40!"
Tính cả tiền đặt cọc thì tổng cộng mới có 60 đồng.
Trần Nhiễm nhìn về phía Xà Bì ở trong nhà thép, có camera theo dõi, nỗi lo lắng của cô đã giảm bớt một chút.
Tiếp theo, chỉ cần nhìn chằm chằm xem có ai đến đưa đồ cho Xà Bì hay không là được.
"Không có gì, đừng lo lắng, cô cứ nướng bánh đi, những việc khác đã có chúng tôi trông chừng."
Nằm vùng theo dõi như vậy, nhiệm vụ nghe thì kích thích nhưng khi làm thì rất nhàm chán. Trần Nhiễm và Tiểu Lý cùng làm, đã làm ba ngày ở quầy bánh cuốn này rồi.
Nhưng mà, đối với Tiểu Lý mà nói, nhiệm vụ lần này không nhàm chán chút nào, chỉ là mệt mỏi quá.
Nhiều khách hàng quá!
Hai ngày nay, việc làm ăn còn tốt hơn cả hôm qua, trừ sinh viên ra thì có ít nhân viên cũng bị hấp dẫn đến xếp hàng. Nhưng mà, khác với sinh viên cả ngày ăn không ngồi rồi, thời gian xếp hàng của nhân viên chỉ tập trung vào giữa trưa và buổi tối.
Độ hoàn thành nhiệm vụ của Trần Nhiễm đang tăng lên một cách ổn định.
Tiểu Lý ở bên cạnh nhìn Trần Nhiễm, anh ấy chỉ lấy tiền và cuốn bánh mà đã mệt đến không muốn nói chuyện.
Nhưng Trần Nhiễm, cô phải nướng bánh mà vẫn hăng hái như vậy!