Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 44.
Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:15:46
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhận lấy bánh cuốn, anh ta nhanh chóng nhét vào miệng. Vị cay của ớt cộng với vị đậm đà của giò heo, khiến anh ta gần như không nói nên lời.
Triệu Xuân Quang gian nan giơ ngón tay cái, cầm hai cái bánh cuốn rời đi.
Xà Bì phía sau anh ta tiến lên.
"Thơm thật đấy."
Xà Bì trông có dáng vẻ lưu manh, miệng còn ngậm điếu thuốc, hắn ta muốn hai cái bánh túi nhân ớt xanh da hổ và giò heo. Còn phun khói thuốc về phía Trần Nhiễm: "Cô em gái này xinh đẹp đấy! Cho anh hai cái bánh nướng lửa to một chút, cho nhiều rau thơm vào."
"Được, cho anh nhiều, anh xem lượng này, được chưa?"
Tay Tiểu Lý rất chắc, nhanh chóng làm xong đưa qua.
Xà Bì rất cẩn thận, hỏi giá, lấy tiền mặt từ trong túi ra trả, chứ không phải thanh toán điện tử. Hắn ta có chút kiến thức phản trinh sát cơ bản, nếu không trước đây cũng đã bị bắt tại trận.
"Rau thơm này mà nhiều? Cho mèo ăn đấy à?"
Tiểu Lý vừa thối tiền lẻ, vừa đóng vai một tiểu thương tuân thủ quy tắc: "Anh à, năm nay rau thơm đắt lắm, nhiêu đây cũng không ít đâu."
Xà Bì bĩu môi, nhận lại tiền thừa, vừa tùy tiện cắn một miếng bánh trong tay.
"Đậu, thơm thật đấy!"
Cái giò heo này, so với nhà hàng sang trọng nhất mà hắn ta từng ăn còn ngon hơn! Tiếc thật, nếu có thể uống chút rượu nhắm một ngụm thì thoải mái biết bao.
Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, mỗi ngày chỉ có bánh mì và đồ ăn sẵn, nếu không thì là cơm hộp của công trường. Xà Bì đã sớm cảm thấy nhạt miệng.
"Ngày mai làm cho tôi một cái giò heo, biết chưa?"
Tiểu Lý không đồng ý ngay, anh ấy nghiền ngẫm tâm lý của một người bán hàng rong, trên mặt mang theo chút khó xử.
"Cái giò heo này đắt lắm... Hơn nữa, nhỡ đâu anh không đến mua, bán không hết thì chẳng phải là toi công sao..."
Xà Bì lại cắn một miếng bánh trong tay.
Đây mới là đồ ăn của con người!
"Chỗ các cô làm ăn thế này mà còn có thể bán không hết à?" Hắn ta tiện tay chỉ về phía nhà thép màu phía sau: "Tôi ở ngay kia, ngày mai cô đến rồi thì mang qua cho tôi, một cái giò heo, thêm hai quả trứng gà, một đĩa ớt xanh. Mang qua đây tôi còn có thể không lấy sao?"
Tim Tiểu Lý đập nhanh, vòng tay đã bắt đầu báo động!
Nhưng mà, thời khắc khảo nghiệm công lực nằm vùng của anh ấy đã đến.
Hai tên ngốc anh Hạo và Tiểu Tống kia, nhìn đi, xem ai mới là nằm vùng chân chính!
"Vậy anh phải đặt cọc tiền." Trên mặt Tiểu Lý vẫn mang theo chút khó xử: "Nhiều đồ như vậy, anh đặt cọc hai mươi đồng cũng không quá đáng chứ? Chúng tôi buôn bán nhỏ, còn phải mang qua cho anh..."
Miệng Xà Bì lẩm bẩm, nhưng cái giò heo trong miệng thật sự quá ngon, đám học sinh phía sau lại bắt đầu hối thúc.
"Cho anh, cho anh!"
Hắn ta cầm bánh vừa ăn vừa đi: "Ngày mai đừng quên đấy! Mang qua sớm cho tôi!"
Phía sau, hàng người đã sắp xếp đến tận cửa nhà máy, quầy hàng này làm ăn phát đạt đến kỳ lạ.
Nếu không để người mang qua thì hắn ta thật sự sợ không mua được!
Vừa nghĩ, Xà Bì vừa nhét hai miếng bánh vào miệng, l.i.ế.m ngón tay một cái vì chưa thỏa mãn.
Cái giò heo này, ngon thật đấy!
Đợi hắn ta kiếm được tiền thì phải gọi người đến đây mua cho hắn ta mỗi ngày!
"Trời ạ, các cậu có nghe thấy không? Xà Bì còn hẹn sáng mai mang giò heo đến cho hắn ta!"
"Mau đi đến cục xin thiết bị nghe lén, nhanh lên! Không định gắn thiết bị nghe lén cho hắn ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/44.html.]
"Đúng vậy, ngày mai bảo Tiểu Lý thăm dò rõ ràng địa hình túp lều của hắn ta, xem xem có tầng hầm hay không."
Tiểu Lý vừa tiếp tục bán bánh cuốn, vừa tranh thủ thời gian gửi tin nhắn trong nhóm: "Thế nào, thế nào, sau này phải gọi là anh Lý! Có phải là tôi phải ra tay thì mới thành công đúng không?"
Sở trưởng Cao vẫn luôn không nói chuyện, cũng hiếm khi lên tiếng trêu chọc một câu: "Đó là do Nhiễm Nhiễm làm giò heo ngon, liên quan gì đến cậu? Tôi nói cho cậu biết, cậu phải làm nhiều việc vào, đừng để Nhiễm Nhiễm của tôi mệt!"
"Vâng, sở trưởng! Ngài yên tâm, việc nặng việc bẩn tôi làm hết!"
Nhưng mà, tuy rằng Tiểu Lý đã rất nhanh nhẹn, Trần Nhiễm vẫn cảm thấy nướng bánh đến mức cánh tay có chút nhức mỏi.
Không còn cách nào khác, đông người quá.
Cô nhìn bột bánh trong thùng, hôm nay trước khi ra cửa đã chuẩn bị hơn một nghìn phần bột bánh, vậy mà đã sắp dùng hết rồi.
"Lát nữa chúng ta bán xong, còn phải quay về lấy thêm hàng."
Ớt xanh da hổ cũng đã bán hết, giò heo kho đã sớm bị bán không còn, thịt bò thì đến cả thịt vụn cũng đã vớt ra bán hết rồi.
Tiểu Lý có chút giật mình: "Không phải sáng nay nói đã chuẩn bị hơn tám trăm phần bột bánh sao? Bán nhanh như vậy?"
"Anh xem trong nồi này có bao nhiêu cái bánh?"
Sở trưởng Cao sợ Trần Nhiễm không dùng quen tay nên xe bán đồ ăn được mượn cũng là loại mới nhất, đường kính của hai mặt nóng bên trong chảo khoảng chừng dài bằng một cánh tay của Trần Nhiễm, một nồi có thể nướng mười mấy cái bánh.
Đáng sợ hơn chính là đám sinh viên chen chúc bên ngoài, nướng bao nhiêu cái bánh thật sự có thể bán hết bấy nhiêu cái!
Mấy món rau sống đã bán hết, Tiểu Lý dùng vẻ mặt khó xử giải thích với đám sinh viên bên ngoài: "Không còn đồ ăn kèm, xúc xích cũng không còn... Thịt kho à? Một tiếng trước đã bán hết rồi, chiều mới bán tiếp."
"Không phải còn canh sao! Tôi thích ăn canh này! Cho tôi một cái bánh kếp trứng, tôi chấm canh ăn!"
Trần Nhiễm tập trung nhìn, đây không phải là người yêu thích ớt xanh da hổ duy trì trật tự ban đầu sao?
Lục Bắc nhìn thẳng vào nước canh trai ớt xanh da hổ còn sót lại, Tiểu Lý đang định làm cho anh ta, Trần Nhiễm vội vàng ngăn lại.
"Đợi chút, tôi nhớ không nhầm thì hai tiếng trước, không phải cậu ta đã ăn hai cái rồi sao?"
Bản thân Trần Nhiễm nhào bột, tự mình nướng bánh, đương nhiên biết rõ, bánh kếp trứng của cô có trọng lượng rất chắc chắn!
Tên nhóc thích ăn ớt xanh này, nhìn dáng người không cao, nhưng không thể ăn nhiều quá mà bội thực.
"Tôi ăn được mà! Tôi ăn được mà!"
Anh trai thích ớt xanh vén tay áo lên, cố gắng khoe bắp tay của mình: "Tôi còn tập thể hình đấy, cái bánh này rất thích hợp để tăng cơ!"
Nói thật, anh ta ăn cũng đã no rồi, nhưng không chịu nổi càng nghĩ càng thấy ngon!
"Thêm một cái nữa, thêm một cái nữa!"
Trần Nhiễm lắc đầu, tiếp tục đổ trứng vào vỏ bánh. Cô vừa tính toán con số, vừa lớn tiếng nói với phía sau: "Đừng xếp hàng nữa, phía sau đừng xếp hàng nữa! Bán hết rồi, chiều bán tiếp!"
"Hả? Bán nhanh như vậy sao?"
"Có thể giới hạn số lượng mua không? Vừa rồi tôi thấy có người mua bốn cái bánh... Phía sau phải làm sao bây giờ?"
Trần Nhiễm cũng có chút bất đắc dĩ, Tiểu Lý ở bên cạnh cười xin lỗi: "Không còn cách nào khác, người ta mua cho cả ký túc xá, tôi cũng không thể không bán được?"
Ở đây đông sinh viên hơn một chút, nhân viên thấy xếp hàng quá dài, không ít người đã đi mua cơm hộp.
Sinh viên mà, một người mua cho cả ký túc xá là chuyện quá bình thường! Căn bản không thể hạn chế số lượng.
Học sinh đi ngang qua tò mò nhìn mọi người: "Thật sự ngon như vậy sao? Không phải chỉ là bánh thôi sao..."
Anh trai ớt xanh Lục Bắc lắc đầu lia lịa, đúng là ngon như vậy đấy.
Ban đầu anh ta là vì ớt xanh da hổ mà đến, nhưng sau khi ăn ngấu nghiến xong một phần, thứ khiến anh ta kinh ngạc hơn lại là lớp vỏ bánh bên ngoài.