Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 37.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:39:41
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người cùng nhau thức đêm vất vả cả buổi tối rồi, buổi sáng cùng nhau ăn cháo, ăn đồ ăn ngon, còn có lúc nào thích hợp làm lành hơn lúc này sao?
"Cậu cũng đừng cảm thấy quá khó chịu, cậu biết Lưu Thi Hàm trong sở chúng ta đúng không? Hôm qua trực ban giữ nhà ấy, người ta là nghiên cứu sinh đại học nhân dân đấy!"
Tống Nhất Phàm kinh ngạc lắp bắp.
Cậu ấy thật sự không rõ những người trong sở này có bằng cấp ra sao, chỉ đơn giản là theo bản năng cảm thấy mình tốt nghiệp từ một trường 211 danh tiếng, mà lại bị phân về một đồn công an nhỏ thế này, rõ ràng là tài năng không được trọng dụng.
Cậu ta nhớ lại, trước đây có một vụ án, là một đứa trẻ gọi điện thoại nhờ cảnh sát bắt cha mẹ. Cậu ta cảm thấy chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm, không muốn đi, nhưng Lưu Thi Hàm lại kiên nhẫn đi làm nhiệm vụ.
"Đúng vậy, chính là Lưu Thi Hàm hôm qua nói chuyện với đứa nhóc 6 tuổi kia hai tiếng đồng hồ ấy." Vương Trường Hải liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra Tống Nhất Phàm đang nghĩ gì: "Sao, bằng cấp của người ta thấp hơn cậu chỗ nào chứ? Cậu nhìn xem có lúc nào người ta kênh kiệu không?"
Ông ấy còn hơi ghét bỏ nhìn thân hình nhỏ bé của Tống Nhất Phàm: "Cô gái người ta nhìn còn rắn chắc hơn cậu đấy!"
Đúng lúc đó, Trần Nhiễm cũng vừa hoàn thành ba chiếc bánh túi. Vương Trường Hải đón lấy mâm rồi đưa thẳng cho Tống Nhất Phàm: "Ăn đi! Ăn cả ba cái vào, ăn nhiều một chút cho rắn chắc! Phá cửa cũng không dám nhờ cậu đâu, nhỡ đ.â.m gãy xương của cậu mất."
Tống Nhất Phàm ngượng ngùng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Cậu ta cúi đầu, dùng động tác ăn để tránh né tình cảnh xấu hổ.
Cắn một miếng, lớp vỏ bánh giòn nhẹ vỡ ra dưới răng, bên trong là phần nhân mềm thấm đẫm nước sốt thịt kho, mang theo mùi thơm kỳ lạ.
Ngon quá!
Tống Nhất Phàm có chút kinh ngạc, tay nghề của đầu bếp nhỏ này ngoài dự kiến của cậu ấy đấy.
Nhìn tên nhóc này cắn một miếng bánh rồi lại đi đánh giá đầu bếp một cách kinh ngạc, Vương Trường Hải cười mắng: "Thế nào, cảm thấy đồn công an nhỏ mới xây của chúng ta không thể có đầu bếp giỏi như vậy sao?"
Trong lòng Tống Nhất Phàm nghĩ như vậy, nhưng làm sao cậu ấy dám nói ra chứ? Cậu ta dùng động tác cắn một miếng bánh cuốn thật to để né tránh vấn đề này.
Miếng bánh đầy đặn nhai trong khoang miệng, thứ đầu tiên nếm được không phải là vỏ bánh bên ngoài mà là hương vị đậm đà của thịt kho.
Cậu ta cắn mạnh một miếng, thứ chạm đến vị giác trước cả lớp vỏ bánh giòn, là nước sốt thịt đậm đà, còn có cả lớp da thịt mềm mại, tan chảy ngay trong miệng.
Sau đó, mới là hương vị đậm đà của bột mì.
Chờ đến khi lớp vỏ bánh kia bị nhai hai lần, miếng thịt giò đầy đặn, đàn hồi lúc này mới đi vào vị giác.
Điều đáng quý nhất là, lớp da bên ngoài của thịt giò gần như đã được hầm nhừ, mà phần thịt nạc bên trong vẫn giữ được độ đàn hồi đáng kinh ngạc. Khi nhai mạnh thậm chí còn có thể cảm giác được răng bị bật trở lại nữa!
Tống Nhất Phàm lần đầu tiên cảm thấy từ "đàn hồi" này, lại chuẩn xác đến như vậy.
Nuốt xuống miếng bánh nóng hổi, cậu ấy cảm thấy dạ dày trống rỗng cả đêm như thể được hồi sinh!
Lúc này, cậu ấy lại uống thêm một ngụm cháo kê thơm nồng.
Anh Hạo cười mắng: "Nhóc con này! Còn bưng bát cháo làm gì nữa, ngồi xuống ăn đi!"
Lúc này Tống Nhất Phàm mới phản ứng lại, bây giờ cậu ấy một tay bưng cháo, một tay cầm bánh cuốn, phó sở trưởng còn đang bưng mâm cho cậu ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/37.html.]
"Ăn đến mê mẩn rồi à?"
Cậu ta cười hì hì, vội vàng đặt bánh cuốn lên mâm sau đó nhận lấy mâm, đặt lên trên bàn.
Trong nhà ăn của đồn công an chỉ có hai chiếc bàn tròn lớn, nhưng cũng vừa đủ vì người không nhiều. Lúc này, mọi người đã ngồi quây quần quanh bàn, ăn đến khi bụng no căng, cảm giác thỏa mãn lan tỏa, khiến cả nhóm không nhịn được bắt đầu bàn tán về vụ án.
Trần Nhiễm cũng không nhịn được dựng tai lên nghe lén.
Tuy cô chỉ là nhân viên tạm thời, nhưng nhân viên tạm thời cũng là nhân viên mà! Nghe lén một chút cũng không sao, hơn nữa, cô cũng thật sự rất quan tâm đến tiến độ phát triển của vụ án.
"... Đúng vậy, chắc chắn là đi tìm Xà Bì, tên Xà Bì này trước đây đang sống tốt ở trong thành phố mà đột nhiên lại chạy đến bên cạnh công trường này thuê một túp lều, chắc chắn có vấn đề."
"Đúng vậy, lần này nhất định phải bắt hắn tại trận! Để cho hắn bị phạt nặng thêm mấy năm!"
"Nhưng mà theo tin tức từ phía thành phố Đông An, mấy đứa trẻ rất có thể vẫn còn ở trên đường... Chúng ta bên này phải theo dõi chặt chẽ!"
Trần Nhiễm nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ vụ án.
Thành phố Đông An có ba đứa trẻ bị bắt cóc, cảnh sát lần theo dấu vết, vẫn chưa phát hiện tung tích của bọn trẻ, nhưng thông qua nguồn tin biết được, bọn buôn người có thể sẽ giao những đứa trẻ cho "Xà Bì".
Xà Bì là một biệt danh, người này đã từng bị bắt một lần vì tội buôn bán trẻ em, nhưng có người đứng ra nhận tội thay, hắn ta nhanh chóng được thả. Trong tay hắn ta có đường dây mua bán hoàn thiện, lần này nếu có thể bắt được quả tang thì không chỉ có thể tìm cách giải cứu ba đứa trẻ kia, mà còn có thể lần theo manh mối, giải cứu được nhiều đứa trẻ hơn nữa.
Chỉ có điều, hiện tại nơi Xà Bì chọn ở lại chính là khu vực trực thuộc của đồn công an Kiều Đầu Lộ.
Nơi này có rất nhiều công trường, thậm chí còn có một khu ký túc xá của trường đại học, có một lượng lớn dân cư tạm trú. Đồng thời, do cơ sở vật chất chưa hoàn thiện nên camera giám sát cũng rất ít.
Muốn bắt được Xà Bì thì chỉ có thể dựa vào nhân lực để kiểm soát.
Hiện tại Vương Trường Hải đang sắp xếp nhiệm vụ kiểm soát nhân lực.
"Đồn chúng ta có ít người, lần này phải phân tán ra hết! Tuy rằng bây giờ là cuối tuần, nhưng mọi người chịu khó một chút, thời kỳ đặc biệt."
Lưu Thi Hàm cũng đã thức dậy, cô ấy đã thay xong đồng phục, đi vào vừa lúc nghe thấy phó sở trưởng nói câu này.
"Sở trưởng! Tôi cũng đi!"
"Vậy ai ở nhà trực ban?"
"Sở trưởng à." Anh Hạo đương nhiên nói: "Lần này nếu chúng ta không bắt được Xà Bì, tôi không còn mặt mũi nào mặc bộ quần áo này nữa!"
Vương Trường Hải có chút do dự: "Không thể để sở trưởng ở trong đồn làm cán bộ suông..."
Sở trưởng đã lớn tuổi, có chút cao huyết áp, đi theo mọi người thức đến sáng, vội vàng về nhà uống thuốc. Người hơn 50 tuổi rồi không thể chịu được thức đêm liên tục.
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng mọi người quyết định, để lại một người cùng sở trưởng trực ban, những người còn lại đều phân tán ra ngoài.
Nhưng mà, nơi Xà Bì ở, là mấy người nông dân cùng nhau dựng lều. Muốn kiểm soát ở nơi này, quá khó khăn.
Mấy cảnh sát bàn bạc, có thể không bị người khác chú ý ở nơi này, cũng chỉ có quán ăn vặt. Ở cửa công trường, cũng không thể làm ăn gì khác.