Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 32.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:37:19
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông thở dài, nhưng lại không tiện công khai nghi ngờ quyết định của gia chủ.

 

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 4/6]

 

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 5/6]

 

Cuối cùng, trong số những người nhà họ Trần có mặt ở đây, chỉ còn lại Trần Thúc Chính là người duy nhất chưa nếm thử món Đầu Sư Tử này.

 

Ông ta nhìn người nhà mình im lặng không nói thì cảm thấy có chút khó tin.

 

Mặc dù ngoài đứa con trai đần độn của ông ta ra, không ai ca ngợi thành tiếng cả, nhưng thái độ như vậy, bản thân nó đã nói lên tất cả rồi.

 

Ông ta không tin!

 

Trần Thúc Chính hít sâu một hơi, bưng chiếc thìa nặng trịch lên, hung hăng chọc vào cánh của viên thịt, sau đó lại do dự múc một khối nhỏ.

 

Ông ta cho Đầu Sư Tử vào miệng.

 

Vương Chiêu Sơn rất hứng thú nhìn cảnh này, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

 

Trong bố cục bức ảnh của ông ấy, Trần Nhiễm đang ngả người ra sau thành bếp, mái tóc đuôi ngựa buộc cao hoạt bát rũ xuống từ mũ đầu bếp trong ánh nắng rực rỡ.

 

Ánh nắng chiếu vào người cô, khiến người ta nhớ đến tất cả những từ ngữ về niềm vui, lấp lánh ánh vàng, như thể dư vị chân thật vẫn còn đọng lại trong miệng.

 

Trần Thúc Chính đứng ngược sáng ở đó, cau mày, khi cho miếng Đầu Sư Tử vào miệng, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn.

 

Ông ta không tin!

 

Dựa vào cái gì… Tại sao chứ?

 

Tại sao món Đầu Sư Tử ông ta làm lại không bằng Trần Nhiễm được?

 

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 6/6]

 

Trần Thúc Chính… cũng đã phục rồi!

 

Trong khoảnh khắc này, Trần Nhiễm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi thành bếp.

 

Thực lực của Trần Thúc Chính, thật ra vẫn rất mạnh. Ông ta đứng bếp mấy chục năm, tỉ mỉ chuyên nghiên cứu món Đầu Sư Tử, trước đây cô vẫn luôn cảm thấy, dựa theo phán định của hệ thống, món Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính ít nhất cũng phải đạt cấp S.

 

Vương Chiêu Sơn chậm rãi lên tiếng.

 

“Chủ bếp Trần, có lẽ anh không nhớ, năm đó tôi cũng từng được thưởng thức món Đầu Sư Tử của anh. Năm đó anh làm ngon hơn bây giờ nhiều, tôi thậm chí còn cảm thấy anh có thể đuổi kịp anh cả Trần Bá Đoan nữa.”

 

“Tiếc là bây giờ anh coi mình là thương nhân, chứ không phải đầu bếp nữa rồi.”

 

Còn một câu ông ấy chưa nói ra, bây giờ nhà họ Trần cũng thực sự coi mình là gia tộc thương nghiệp chứ không còn là gia tộc ẩm thực như ngày xưa nữa.

 

Từ khi ông cụ Trần Vân Tòng nói ra câu “Người dân không có gu thẩm mỹ của riêng mình” thì đã định sẵn nhà họ Trần không thể tiến xa hơn trên con đường ẩm thực.

 

Họ đã quên mất năm đó vị Trù Thần khai sáng nhà họ Trần đã nói những gì rồi.

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên, Trần Nhiễm còn đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để lấy được con d.a.o làm bếp của hệ thống thì Trần Thúc Chính lên tiếng.

 

“Giám khảo Vương.”

 

Ông ta ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Sơn một cái, nhìn bộ vest được may đo riêng trên người ông ấy, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay.

 

“Nhà họ Vương các ngài cơ nghiệp rộng lớn, ngài không hiểu, chỉ làm đầu bếp thì kiếm được mấy đồng tiền? Trù Thần của nhà họ Trần lưu lạc cả đời, làm thuê khắp nơi, cuối cùng số tiền tích cóp được chỉ đủ để mở một cửa tiệm nhỏ…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/32.html.]

Nhưng còn bây giờ thì sao? Nhà họ Trần của ông ta thế lực đồ sộ!

 

Trần Nhiễm làm món Đầu Sư Tử ngon thì sao chứ? Ông cụ chỉ cần nói một câu là có thể chèn ép cô cả đời rồi!

 

Ông cụ không muốn để cô đi làm chủ bếp thì ngay cả một quán ăn nhỏ cũng không dám thuê cô về!

 

Nhà họ Trần bây giờ, không chỉ đơn thuần là đầu bếp.

 

Nhà họ Trần nắm trong tay nhà sản xuất, chuỗi cung ứng, thậm chí còn nắm trong tay cả tiêu chuẩn đánh giá của mình, có cả Michelin sắp hợp tác nữa.

 

Trần Thúc Chính quay đầu liếc nhìn Trần Nhiễm, giọng nói của ông ta rất trầm ổn, thậm chí còn có chút giống Trần Bá Đoan.

 

Những người nhà họ Trần này đều là cá mè một lứa cả.

 

"Trần Nhiễm, hôm nay cháu thắng, chú nhận thua, nhưng ông cụ đã nói là sẽ không rút lại quyết định đâu."

 

"Bây giờ không phải là ngày xưa, sẽ không bao giờ có thời đại Trù Thần của nhà họ Trần một mình một chiếc xẻng chinh phục hết tất cả các nhà hàng nữa."

 

"Cho dù cháu có làm ngon đến đâu thì vẫn sẽ không có nhà hàng nào chịu nhận cháu cả, cứ ra ngoài thử xem..."

 

Ông ta còn chưa nói xong thì người đàn ông vẫn luôn im lặng bên cạnh cô Vương đột nhiên đứng dậy.

 

"Ông đây chịu hết nổi rồi! Cái tên khốn kiếp này cứ lải nha lải nhải mãi..."

 

Người đàn ông bước lên phía trước hai bước, thân hình cao lớn như tháp sắt.

 

"Cậy mạnh h.i.ế.p yếu mà còn ra vẻ có lý à? Hôm nay ông đây sẽ đưa cô gái này về nấu cơm, tôi xem các người ai dám cản?"

 

Ông ấy giơ huy hiệu cảnh sát của mình ra: “Hôm nay đồn công an Kiều Đầu Lộ sẽ thuê cô gái nhỏ này. Các người có bản lĩnh thì đến đồn công an, tôi xem ai dám đến!"

 

Nhìn người đàn ông cao lớn mang cảnh huy trước mặt, sắc mặt Trần Thúc Chính trở nên u ám.

 

Đúng là ông cụ Trần có sức ảnh hưởng rất lớn trong ngành. Có thể nói, Trần Vân Tòng chỉ cần dậm chân một cái là toàn bộ ngành ẩm thực trong nước phải rúng động.

 

Nhưng sao ông cụ có thể quản đến cả đồn công an chứ?

 

Khi Trần Nhiễm còn làm việc ở trường mẫu giáo, Trần Thúc Chính không ít lần ám chỉ những người khác trong nhà, gây áp lực lên nhà trẻ Khải Minh Tinh.

 

Chỉ là ông ta không ngờ rằng, những áp lực này đều do một mình cô hiệu trưởng gánh chịu.

 

Mà đối với những nơi như trường mẫu giáo, gây khó dễ cho họ bằng cách tăng giá nguyên liệu cũng đã là cực hạn rồi. Làm nữa thì tổn phước lắm.

 

Nhưng nếu là đồn công an thì sao? Ông ta còn lâu mới dám tăng giá đồ ăn lên như vậy!

 

Ông ta còn định nói thêm một câu tàn nhẫn với Trần Nhiễm: "Trần Nhiễm, cháu phải nghĩ cho kỹ vào!"

 

Thua cuộc thi lần này, Trần Thúc Chính biết sau này chắc chắn nhà họ Trần sẽ không để ông ta chính thức quản lý nhà hàng nữa.

 

Ông ta không dám kháng nghị với Trần Bá Đoan, cũng không dám kháng nghị với Trần Vân Tòng, chỉ dám gào lên hai câu trước mặt Trần Nhiễm: "Cả đời cháu không thể..."

 

Người chú của nhà họ Trần bên cạnh hung hăng kéo Trần Thúc Chính một cái, không cho ông ta nói ra câu tiếp theo.

 

Vương Trường Hải là phó trưởng đồn công an Kiều Đầu Lộ, tuy rằng đồn công an nhỏ, nhưng ông ấy cũng là cảnh sát cấp hai.

 

"Không ngờ đấy, ngông cuồng như vậy sao? Cả đời à? Nói lời này trước mặt tôi hả? Xem ra việc truy quét tội phạm vẫn rất cần thiết rồi."

 

Nghe thấy Vương Trường Hải bắt đầu lên án gay gắt, người có thâm niên lớn nhất trong nhà họ Trần ở đây đè Trần Thúc Chính xuống, cúi đầu khom lưng cười nói.

 

"Ngài đừng để bụng, đây là thua nên sốt ruột thôi… Lớn tuổi như vậy rồi, đột nhiên thua cháu gái nên không chịu nổi, nói vài câu tức giận. Ngài đừng để trong lòng." Người chú của nhà họ Trần vừa xin lỗi, vừa dùng sức túm Trần Thúc Chính: "Còn không mau xin lỗi đi!"

 

Loading...