Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 31.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:36:52
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ấy đã nghĩ thông, mặc dù học nấu ăn, nhưng tâm nguyện ban đầu của ông ấy không phải là trở thành một đầu bếp, ông ấy chỉ muốn mang nhiều đồ ăn ngon hơn đến cho mọi người.
Bây giờ làm nhà phê bình ẩm thực, chẳng phải là dùng một cách khác vụng về để tiến gần hơn đến lý tưởng ban đầu sao?
Thế giới này cần những đầu bếp như Trần Nhiễm, và cũng sẽ cần những nhà phê bình ẩm thực như ông ấy, những người nỗ lực khai phá và quảng bá ẩm thực.
“Thế nào? Chú Vương? Có phải món Đầu Sư Tử này rất đặc biệt không?”
Khâu Nhàn hơi mơ màng nhét Đầu Sư Tử vào miệng, lẩm bẩm: “Mỗi lần ăn món Đầu Sư Tử này, tôi đều nhớ đến chị gái tôi, người dẫn tôi đi khắp nơi thưởng thức ẩm thực… Tôi thực sự đã rất lâu không gặp chị gái, tôi rất nhớ chị ấy.”
Cô ấy quyết định!
“Hôm nay ăn xong, cuối tuần này tôi sẽ đi thăm chị gái! Chỉ tiếc là không thể mang món Đầu Sư Tử này cho chị ấy ăn…”
Ba Chúc không biết đã nhớ ra điều gì, vừa ăn Đầu Sư Tử vừa điên cuồng ấn gì đó trên điện thoại.
Mẹ của Tiền Thụy ngồi bên cạnh ông, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Bà ấy vừa ăn Đầu Sư Tử, vừa lấy hộp phấn lót từ trong túi ra, liên tục soi vào mặt mình.
Cô Vương vẫn đỏ hoe mắt, nhỏ giọng trao đổi gì đó với người đàn ông bên cạnh.
Vương Chiêu Sơn nhìn một vòng, đột nhiên nghi ngờ về cái gọi là "linh hồn" của tổng giám đốc.
Một món ăn có thể khiến người ta nhớ lại thời thơ ấu, nhớ lại niềm vui, nhớ lại lý tưởng, liệu có phải dựa vào cái gọi là “linh hồn” của đầu bếp không?
Chắc là do sự yêu thích nhỉ?
Ông ấy dừng một chút, chấm cho món Đầu Sư Tử 100 điểm!
Là một giám khảo chuyên nghiệp, không phải ông ấy không biết, điểm số cao nhất như vậy sẽ bị loại bỏ khi tính điểm cuối cùng. Nhưng ông ấy cảm thấy, món Đầu Sư Tử này xứng đáng đạt được điểm số đó.
Sáu người trên bàn giám khảo đồng loạt cho điểm, mỗi người cho số điểm 100!
Đến đây rồi thì điểm số của Trần Thúc Chính đã không còn quan trọng nữa.
Mặt ông ta méo mó.
“Mọi người cố ý làm khó tôi đúng không? Tất cả đều cho 100 điểm? Món Đầu Sư Tử của anh cả tôi trong cuộc thi ở kinh thành còn chưa từng đạt 100 điểm bao giờ!”
Mấy người của nhà họ Trần ngồi bên kia cũng đều đứng dậy, ở đây đều là đầu bếp, món ăn có thể đạt điểm tuyệt đối, cho đến nay cũng chỉ nghe nói đến Trù Thần Trần Từ Vân và Bếp Quỷ Lương Nghệ năm đó mà thôi.
“Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy mà đến bếp cũng chưa được vào, sao có thể thắng được anh Chính đây?”
“Món Đầu Sư Tử của anh Chính là do cụ cố chỉ dạy đấy!”
“Đúng vậy, tôi đã từng ăn món Đầu Sư Tử của anh Chính rồi, tuy rằng kém hơn một chút so với anh Bá Đoan nhưng cũng không cách quá xa!”
Vương Chiêu Sơn không hề nao núng.
Ông ấy không hổ thẹn với lương tâm.
Ông ấy chỉ vào viên thịt cuối cùng còn lại trên bếp của Trần Nhiễm: "Mọi người nếm thử xem."
Giữa các đầu bếp với nhau, cuối cùng, hương vị mới là cái phân thắng bại.
"Mọi người nếm thử xem, nếu trong lòng mọi người vẫn còn theo đuổi nghệ thuật nấu nướng thì chắc chắn sau khi thưởng thức viên thịt này, mọi người sẽ không còn dị nghị gì nữa đâu."
Ông ấy tự mình cầm lấy thìa, cắt viên thịt thành sáu miếng, vừa đủ cho tất cả mọi người nhà họ Trần có mặt ở đây mỗi người một miếng.
Trần Thúc Chính vô cảm đi tới, cầm lấy thìa định ăn, nhưng lại cảm thấy mình ăn trước rất mất giá.
Vừa lúc, đứa con trai xui xẻo Trần Nhất Kim ở ngay bên cạnh.
Ông ta trừng mắt nhìn đứa con trai đần độn một cái: "Con nếm thử trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/31.html.]
Trần Nhất Kim nhìn quanh một vòng các chú bác và ba mình, theo bản năng rụt người lại, sau đó mới vươn thìa múc một miếng Đầu Sư Tử.
Cậu ta cho miếng Đầu Sư Tử này vào miệng.
"Woa! Ngon vậy sao…"
Cậu ta chưa kịp thốt lên câu "ngon vậy sao" thì đã bị bố mình cho một cái tát, đành phải gãi đầu xấu hổ, lùi về phía sau một bước.
Nhưng mà, hương vị của Đầu Sư Tử này vẫn khiến cậu ta sững sờ.
Năm đó cậu ta cũng từng được ăn món Đầu Sư Tử do chính tay ông nội Trần Vân Tòng làm. Khi còn nhỏ, cái lưỡi của cậu ta rất nhạy, được ông nội đặt kỳ vọng nhiều, lúc đó thậm chí cậu ta còn được coi trọng hơn cả Trần Nhiễm nữa.
Nhưng cậu ta thật sự… thích nấu ăn sao? Hình như cậu ta chỉ làm vì muốn được khen ngợi.
Tuy nhiên ông nội cậu ta lại không thích khen ngợi người khác, bố cậu ta cũng hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm xúc của con trai, vì thế cậu ta dần trở thành một Trần Nhất Kim mờ nhạt giữa biển người như bây giờ.
Không ai để ý đến Trần Nhất Kim.
Trần Nhất Kim quay đầu lại nhìn Trần Nhiễm một cái, bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc vui vẻ nhất năm ấy, lại là khi cậu ta thắng được Trần Nhiễm, người kém mình năm tuổi trong cuộc thi nếm gia vị.
Cậu ta chỉ muốn thắng… chỉ muốn được người khác khen ngợi mà thôi.
Trần Nhiễm nhìn thấy ánh mắt của Trần Nhất Kim, nhưng cô không rảnh suy nghĩ xem người anh họ có vẻ kỳ quái này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hệ thống cập nhật tiến độ nhiệm vụ!
[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 1/6]
Trần Nhiễm bật cười thành tiếng.
Trần Nhất Kim này, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất thành thật.
Cô vốn đang lo lắng nhiệm vụ này rất khó hoàn thành, không ai hiểu rõ miệng lưỡi sắc bén của người nhà họ Trần như thế nào hơn cô.
Ai ngờ, hệ thống lại có thể trực tiếp kiểm tra ra như vậy!
Trần Nhiễm tùy ý dựa vào thành bếp, hai tay chống ra sau, thả lỏng nhìn về phía đó.
Sau Trần Nhất Kim là một người chú họ mà cô không nhớ tên, ông ta tiến lên nếm thử một miếng Đầu Sư Tử, im lặng không nói, nhíu mày, như thể căn bản không nếm ra vị gì vậy.
Nhưng mà…
[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 2/6]
Lại một người nữa rồi sao!
Trần Nhiễm không nhịn được mà chống hai tay lên thành bếp, dứt khoát ngồi lên trên.
Lại có thêm một người nhà họ Trần lên nếm thử Đầu Sư Tử, sau khi ăn xong, ông ta không nhịn được mà kinh ngạc che miệng, liếc nhìn về phía cô.
Nhưng mà ông ta không quên mục đích mình đến đây, đành lưu luyến nuốt miếng Đầu Sư Tử trong miệng xuống, sau đó mới lên tiếng.
"Món Đầu Sư Tử này… có chút thú vị, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng anh Chính của tôi…"
[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 3/6]
Người này cũng phục rồi!
Trần Nhiễm nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, nhìn người chú bác mạnh miệng liếc về phía mình, mặt già đỏ bừng.
Người chú tiếp theo nếm thử Đầu Sư Tử là người có vai vế lớn nhất ở đây. Trần Nhiễm nhớ mang máng, người chú này có mối quan hệ không tốt lắm với cụ Trần Vân Tòng.
Ông lão gầy gò, múc một muỗng Đầu Sư Tử cho vào miệng, dường như trong nháy mắt các nếp nhăn đều giãn ra.