Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 30.

Cập nhật lúc: 2025-05-15 05:14:36
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thậm chí cô ấy còn không đưa miếng sườn về lại bát mà vẫn tiếp tục gắp cho Tiền Thụy.

 

“Tốt tốt, ăn nhiều sườn thêm một chút nha! Miếng sườn này cô cho con đấy!”

 

Tiền Thụy cẩn thận cầm chiếc đũa lên, gắp miếng sườn trả lại cho cô Vương.

 

Cậu bé cười vô cùng vui vẻ.

 

Đây là lần đầu tiên ở trường mầm non cô Vương thấy Tiền Thụy cười tươi như vậy.

 

Trải qua một tháng Trần Nhiễm nấu ăn vô cùng tỉ mỉ, khi cười lên trên mặt cậu bé này đã lộ má bánh bao, đôi mắt cong cong ngọt ngào như trăng non đầu tháng.

 

“Cô Vương! Món sườn này ngon quá ạ, con cảm thấy bây giờ cái gì con cũng muốn ăn! Cô Vương ăn đi!”

 

Tuy rằng tham gia rất nhiều lớp năng khiếu MC nhưng cậu bé vẫn chỉ là một em bé học mẫu giáo.

 

Cậu bé rất muốn miêu tả lại cảm giác kỳ lạ vừa rồi nhưng lại chỉ có thể nói đứt quãng vài câu.

 

“Như thể… Trong bụng con vốn bị phình ra, chẳng muốn ăn cái gì, bây giờ những thứ đó bị vứt đi hết! Con rất muốn ăn cơm!”

 

Tiền Thụy dùng muỗng xúc thêm một thìa cơm chan đầy nước canh sườn, há miệng thật to, vui vẻ ăn hết sạch.

 

Món sườn mơ chua đặc chế này chính là cách Trần Nhiễm bày tỏ sự quan tâm của mình — cô muốn tất cả mọi người đều ăn ngon miệng.

 

Tiền Thụy là người cô quan tâm, các giáo viên cũng vậy.

 

Trần Nhiễm đứng bên bếp mà tâm trí đã bay tận sang phòng học rồi. Không thể tận mắt nhìn thấy các bạn nhỏ ăn sườn xào, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.

 

Nhưng chỉ cần đợi đến bữa tối thôi là cô có thể biết được số sườn xào này rốt cuộc có hiệu quả hay không rồi.

 

Cô lại hướng mắt về phía ban giám khảo một lần nữa.

 

Cuộc thi lần này không lớn, nhưng khâu chấm điểm vẫn được tổ chức như bình thường. Sau khi nếm thử các món ăn, ban giám khảo sẽ lần lượt chấm điểm, sau đó xóa điểm cao nhất và điểm thấp nhất rồi lấy điểm trung bình.

 

Trần Nhiễm tin tưởng vào hệ thống, nhưng trong lòng vẫn có phần thấp thỏm.

 

Cô không có vị giác.

 

Cho dù có làm ra món ăn ngon đến đâu, cho dù các bạn nhỏ và các giáo viên có thích thú đến đâu thì cô vẫn không thể nếm được món ăn mình làm, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cô cũng vẫn cảm thấy nó vô vị.

 

Trong lòng cô cảm thấy không chắc chắn.

 

Không giống như Trần Thúc Chính ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy sự nghi ngờ của giám khảo đối với bản thân, ông ta đã nếm đi nếm lại món ăn của mình.

 

Ban giám khảo bàn bạc một chút rồi chấm điểm cho Trần Thúc Chính trước. Sau khi xóa một điểm cao nhất là 85, một điểm thấp nhất là 60, điểm trung bình là 79.2.

 

Trần Thúc Chính ở bên cạnh vì quá kinh ngạc mà ngay cả mũ đầu bếp cũng bị rơi xuống.

 

“Mọi người quá đáng lắm rồi đấy? Đây rõ ràng là gian lận mà!”

 

Cho dù món sườn xào chua ngọt của ông ta làm không ngon bằng bố ông ta hay anh cả ông ta thì cũng không thể nào rơi xuống mức 79 điểm được!

 

Hơn nữa, điểm cao nhất lại đến từ Vương Chiêu Sơn, sao các giám khảo khác lại chấm điểm thấp hơn cả nhà phê bình ẩm thực vậy?

 

Điểm của Trần Nhiễm cũng đã có, sau khi xóa… ba điểm cao nhất là 100, một điểm thấp nhất là 92 thì điểm trung bình là 98.

 

Nhìn thấy Trần Thúc Chính đang tức giận bất bình, Vương Chiêu Sơn lên tiếng giải thích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/30.html.]

“Món sườn xào chua ngọt này tôi chấm điểm cao nhất, đó là bởi vì tôi đã từng làm giám khảo chuyên nghiệp, tôi so sánh anh với những đầu bếp bình thường khác.”

 

“Nhưng các giám khảo khác thì không, họ so sánh anh với món ăn của Trần Nhiễm. Sự chênh lệch giữa món sườn xào chua ngọt của anh và Trần Nhiễm là một sự tồn tại khách quan có thể cảm nhận được.”

 

“Cùng một món ăn, của anh là phiên bản cơ bản, còn của cô ấy lại là phiên bản nâng cấp dựa trên món sườn xào chua ngọt của anh. Vị chua của mơ làm cho món ăn khai vị này đạt đến mức cực hạn trong việc giải ngấy, anh có thể thử xem, xem sự chênh lệch giữa hai người.”

 

Trần Thúc Chính không đi nếm thử, ông ta vẫn còn một món ăn nữa, ông ta còn có món Đầu Sư Tử cơ mà!

 

Ông ta tự tin, cho dù Trần Nhiễm có trộm bí quyết của nhà họ Trần hay có dùng gia vị trong nhà đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không thể nào làm ngon hơn ông ta được.

 

Đây là món ăn duy nhất mà ông ta từng được cụ cố chỉ dạy tận tay, đây là món ăn mà ông ta đã làm nhiều không đếm xuể trong những năm qua.

 

Món Đầu Sư Tử ra lò!

 

Không chỉ Trần Thúc Chính mà món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm cũng đã làm xong. Khi hai bên đồng thời mang lên, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không thể nào phân biệt được.

 

Chúc Thần Thần đã chuẩn bị từ trước, cô ấy đã viết tên lên nhãn dán, lần lượt dán lên hai bên đĩa, sau đó mới bưng món Đầu Sư Tử lên bàn giám khảo.

 

Để đảm bảo, Vương Chiêu Sơn vẫn nếm thử món Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính trước.

 

Món Đầu Sư Tử này ăn vào không có vấn đề gì để bàn cãi. Mềm và ngon miệng, tuy nhiên, so với Trần Bá Đoan của Chí Vị Trai thì kém hơn rất nhiều.

 

Vương Chiêu Sơn nhớ lại những đánh giá trước đây của tổng giám đốc đối với hai bên, quả thực rất đúng đắn.

 

“Thiếu một chút hồn.”

 

Cảm giác thiếu cái hồn trong món ăn rất khó dùng ngôn ngữ để diễn đạt một cách trọn vẹn, đồng thời cũng rất khó để đầu bếp tự mình lĩnh ngộ ra.

 

Rất nhiều đầu bếp cả đời vẫn không hiểu ra được điều đó, một món ăn có hồn có lẽ là một giới hạn mà họ không bao giờ vượt qua được.

 

Ông ấy ăn nửa viên thịt, sau đó mới bắt đầu nếm thử của Trần Nhiễm.

 

Khi vừa đưa vào miệng, miếng thịt mềm tan, nhai kỹ lại cảm nhận được độ đàn hồi, những củ mã thầy ẩn bên trong như những viên ngọc nhỏ, đem lại cảm giác bất ngờ và thú vị.

 

Về mọi phương diện đều không thể bắt bẻ được gì.

 

Ông ấy đột nhiên thay đổi cái nhìn về “linh hồn” của món ăn lúc nãy.

 

Nếu như làm tốt tất cả những điều cơ bản, làm đến mức không còn gì để chê như viên thịt này thì cho dù có hồn hay không cũng chắc chắn là đỉnh cao của hương vị.

 

Chỉ tiếc là Trần Thúc Chính không có sự kiên nhẫn này, ông ấy cũng không có.

 

Vương Chiêu Sơn chợt nhớ về những năm tháng tuổi trẻ miệt mài học nấu ăn, ngày nào cũng cần mẫn rèn luyện những kỹ năng cơ bản nhất.

 

Thái lát, cắt khối, băm sợi, nhặt rau, mổ cá, tuy đôi lúc tẻ nhạt, nhưng lại là quãng thời gian vui vẻ nhất trong thời thơ ấu của ông ấy.

 

Lý tưởng ngày đó là gì nhỉ? Có phải trở thành đầu bếp giỏi nhất không?

 

Tiếc rằng, sau đó ông ấy đã không đủ kiên trì để bước tiếp. Cuộc sống cuốn ông ấy vào guồng quay của công việc, năm này qua năm khác, chỉ thi thoảng mới vào bếp một lần.

 

Khi sự cố gắng đã lùi dần, đến cả lý tưởng của mình cũng sẽ bị lãng quên.

 

Ông ấy lại múc một muỗng Đầu Sư Tử, từ từ đưa vào miệng.

 

Viên thịt mềm mại, săn chắc được bao bọc trong hương thơm ngào ngạt của mỡ, từ từ tan chảy trong khoang miệng Vương Chiêu Sơn. Nguồn năng lượng ấm áp đó từ từ trượt xuống theo cổ họng ông ấy, ấm đến tận dạ dày.

 

Ấm cả trong lòng.

 

 

Loading...