Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 29.

Cập nhật lúc: 2025-05-15 05:14:06
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Chiêu Sơn đột nhiên cảm thấy, chỉ với miếng sườn này, ông ấy đã nghĩ ngay đến một bát cơm.

 

Không phải vì hương vị đậm đà, mà là vì hương vị quả mơ này kích thích vị giác của ông ấy.

 

Ăn miếng sườn xong, sự khác biệt trong hai món ăn càng trở nên rõ ràng.

 

Ăn xong sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính, dư vị cuối cùng là một lớp ngọt nhạt. Mà ăn xong món sườn mơ chua này của Trần Nhiễm, dư vị cuối cùng thậm chí còn rất theo trình tự!

 

Đầu tiên là một chút vị chua đọng lại nhạt nhòa, sau đó là hương vị quả mơ chua. Hương vị chua và hương quả mơ lại gợi ra một hương cam thoang thoảng…

 

Hương vị này, tuyệt vời!

 

Hương cam thoang thoảng này mang theo một chút mùi thịt thoáng qua, hòa quyện với vị mơ chua một cách hoàn hảo. Chờ đến khi chỉ còn lại chút dư vị mơ chua cuối cùng trong khoang miệng, điều thực khách suy nghĩ chắc chắn không phải ngán hay không ngán, mà là họ muốn ăn thêm!

 

So với điều này, món sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính trông có vẻ càng ngán hơn.

 

Vương Chiêu Sơn có chút kích động.

 

Lúc chỉ xem qua kiến thức cơ bản của Trần Nhiễm, ông ấy đã chắc chắn, thành tựu của cô trong tương lai chắc chắn sẽ bay cao. Nhưng sau khi ăn xong món sườn này, ông ấy cảm thấy những dự đoán trước đây của mình về Trần Nhiêm không khỏi quá coi thường cô!

 

Có lẽ, trong tương lai, ông ấy thật sự có thể nhìn thấy một đầu bếp do chính mình khai quật trong top 10 của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”!

 

Chỉ là… Vị đầu bếp này hơi kỳ lạ, cũng giống như thiên phú của cô vậy, thật hiếm thấy.

 

Vương Chiêu Sơn vừa ăn một miếng sườn đã nghĩ đến việc làm thế nào để lấy lòng tổng giám đốc, ông ấy quay mặt hỏi Khâu Nhàn: "Cô nói vị đầu bếp này chỉ làm việc ở các nhà ăn tập thể sao?"

 

Khâu Nhàn gật gật đầu, lúc đó cô ấy nói hơi vội vàng, sợ Vương Chiêu Sơn e ngại nhà họ Trần mà không chịu đi nên chưa nói một cách kỹ lưỡng: "Nhà họ Trần đang phong sát cô ấy, không cho cô ấy đến nhà hàng làm việc…"

 

Vương Chiêu Sơn hiểu rõ.

 

Vị Trần Vân Tòng kia của nhà họ Trần quả thật có khả năng làm việc này. Hơn nữa, cho dù ông ta không nói, cũng không thể chắc chắn có người muốn lấy lòng ông ta mà làm khó Trần Nhiễm được.

 

"Nhưng làm việc ở địa phương này, yêu cầu thấp, có thể sẽ không có lợi cho sự phát triển của cô ấy…"

 

Nấu cơm ở nhà ăn tập thể, dần dần sẽ mất đi sự theo đuổi của chính mình. Ông ấy đã từng gặp một vị đầu bếp hàng đầu, sau khi được thuê với giá cao để làm đầu bếp tư nhân, tay nghề đã giảm sút không phanh trong vòng ba năm ngắn ngủi, từ hàng đầu biến thành trung bình khá.

 

Chúc Thần Thần đang đối diện với món sườn như hổ rình mồi mở miệng.

 

"Chắc chắn sẽ không! Chị Nhiễm Nhiễm chưa hạ thấp tiêu chuẩn với khả năng của mình bao giờ!"

 

Nếu nói về những phương diện khác, có thể cô ấy sẽ không hiểu, nhưng đối với yêu cầu của bản thân, Chúc Thần Thần lại quá hiểu Trần Nhiễm.

 

"Vị giám khảo này, ông nghĩ rằng một đầu bếp làm việc tại nhà ăn của trường mẫu giáo, người vẫn kiên trì luyện kỹ thuật d.a.o bằng cách đ.ấ.m bao cát mỗi ngày, sẽ vì tiêu chuẩn của thực khách thấp mà tự hạ thấp yêu cầu đối với chính mình sao?"

 

"Hơn nữa," Cô ấy nhìn Trần Nhiễm đang tập trung quan sát nồi lẩu Đầu Sư Tử trên sân khấu: "Chị Nhiễm Nhiễm luôn tự đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe hơn cho bản thân mình!"

 

Có thể khiến lũ trẻ trong trường mẫu giáo ăn cơm ngon lành mỗi ngày, điều đó chẳng phải là một việc vô cùng khó khăn sao? Ngoài chị Nhiễm Nhiễm ra, ai lại có thể tỉ mỉ đến mức kiên nhẫn rút xương từng chiếc một khi làm đùi gà cho bọn trẻ cơ chứ?

 

Nhưng hôm nay vì Trần Nhiễm phải tham gia thi đấu nên bữa trưa đành giao cho Viên Quốc Trung đảm nhiệm.

 

Dạo gần đây, ông đã rất cố gắng học hỏi những kỹ xảo bếp núc nhỏ từ Trần Nhiễm.

 

Phải thừa nhận rằng tay nghề của ông quả thật đã tiến bộ đôi chút.

 

Chỉ là… đôi chút ấy, vẫn chưa đủ.

 

Tiền Thụy lại trở về với dáng vẻ rầu rĩ uể oải như thường ngày, ngay cả Chúc Huống Huống cũng không ăn ngon như mọi hôm nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/29.html.]

Cô Vương thấy vậy thì hơi khó chịu, bèn hỏi cô Lý: “Cậu bé này lại không ăn cơm nữa rồi, nếu Nhiễm Nhiễm thật sự nghỉ việc thì phải làm sao bây giờ đây?”

 

Cô Lý thở dài: “Cô không biết đâu, nhà họ Trần bên kia… Tóm lại Tiểu Nhiễm rất khó ở lại đây.”

 

Viên Quốc Trung đứng ở cửa sau phòng học, cảm thấy tim mình như rỉ máu.

 

Cùng là đầu bếp, so với Trần Nhiễm thì ông còn có thâm niên hơn, vậy mà sao ông không làm nổi bữa cơm khiến cho bọn nhỏ ăn uống ngon lành như Trần Nhiễm chứ??

 

Hôm nay bắt đầu đi, buổi tối ông cũng muốn luyện tập kỹ năng sử dụng d.a.o ở chỗ này!

 

Khi ông đang thề thốt trong lòng thì chợt nghe thấy hiệu trưởng Tiêu gọi mình.

 

“Quốc Trung, làm gì đấy? Còn không mau tới giúp một chút?”

 

Ông còn chưa kịp quay đầu lại xem thì đã ngửi thấy một mùi mơ chua ngào ngạt trong không khí!

 

Khi nồi sườn lớn được đưa đến gần, ngoài hương mơ chua dịu lan tỏa, còn có cả vị ngọt thanh thoát và mùi thịt đậm đà thơm lừng phảng phất đâu đây, khiến ai nấy cũng đều thèm nhỏ dãi.

 

Trong phòng học, các bạn nhỏ cũng đã bắt đầu hít hà!

 

Vài cô giáo cùng nhau nâng nồi sườn lên, lần lượt gắp hai miếng sườn cho mỗi bạn nhỏ vào khay ăn của các bé.

 

Cô Vương còn đặc biệt múc thêm một phần canh cho Tiền Thụy, rồi dặn dò Chúc Huống Huống: “Ăn từ từ thôi, vẫn còn nữa đấy.”

 

Chúc Huống Huống phấn chấn hẳn lên, là hương vị quen thuộc đây rồi!

 

Cô bé vừa mới lên mẫu giáo, không biết miêu tả hương vị làm cô bé trở nên phấn chấn như thế nào, nhưng cô bé biết, hương vị này do tay cô Trần làm ra!

 

Cảm giác này... như thể mỗi bữa cơm đều được nấu riêng cho cô bé vậy, miếng nào miếng nấy đều hợp khẩu vị cô bé đến mức hoàn hảo!

 

Chẳng mấy chốc, cô bé đã ăn hết hai miếng sườn lúc nào không hay.

 

Hương vị mềm thơm, đậm đà của món sườn khiến cô bé càng muốn ăn thêm cơm nữa.

 

Chúc Huống Huống chợt nhớ ra hôm nay Tiền Thụy lại lười ăn rồi.

 

Cô bé thử ngó qua thăm dò, định nhìn xem Tiền Thụy có ăn thừa miếng sườn nào không.

 

Cô bé có thể “tiêu diệt” giúp!

 

Tuy nhiên, để Chúc Huống Huống phải thất vọng rồi, hôm nay Tiền Thụy lại khôi phục sức mạnh ăn cơm của mấy ngày trước.

 

Cậu bé đang gặm xương sườn một cách ngon lành!

 

Ăn xong, cậu bé còn nhìn miếng xương không rời mắt.

 

Nỗi lo trong lòng cô Vương vơi đi một nửa, cô ấy nhìn phần xương sườn trống không trong khay cơm của Tiền Thụy, đắn đo mãi, định đem phần xương sườn của mình cho Tiền Thụy, để cậu bé ăn nhiều cơm thêm một chút.

 

Tuy rằng cô ấy không thích mẹ Tiền Thụy cứ lải nhải mãi, nhưng so về tình yêu dành cho cậu bé, cô giáo và mẹ cũng đều giống nhau.

 

Nhưng khi cô Vương đang chuẩn bị gắp thêm cho Tiền Thụy phần sườn của mình thì cô ấy chợt kinh ngạc phát hiện ra, Tiền Thụy ăn sườn xong đang chuẩn bị chuyển sang món khác!

 

“Thế nào, có ngon không?”

 

Tiền Thụy gật gật đầu, vừa há miệng thật to để ăn rau xào thịt, vừa múc cho mình một muỗng cơm thật lớn.

 

Cô Vương cực kỳ cảm động!

 

 

Loading...