Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 24.
Cập nhật lúc: 2025-05-13 04:48:41
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh cả của ông ta nói, ông ta không dám không nghe lời. Trần Bá Đoan bảo ông ta tìm hai giám khảo, thi đấu lại một lần, giám khảo còn phải chân thật, uy tín...
Trần Nhất Kim ở bên cạnh cẩn thận hỏi: "Ba, ba thật sự muốn đi so tài với Trần Nhiễm à?"
"Bác cả con đã lên tiếng... Ông ấy nói ông ấy sẽ đè tin tức này xuống tạm thời, may là chưa truyền đến tai cụ cố, nếu không nhà hàng này có thể sẽ phải đổi người quản lý rồi."
Trần Nhất Kim thấy bố mình tìm kiếm danh thiếp, vẫn không nhịn được hỏi: "Bố thật sự có thể thắng sao?"
Vừa dứt lời, cậu ta lập tức bị ăn một đạp.
"Con nói cái gì vậy! Trần Nhiễm mới bao lớn chứ? Đến cái bếp ở nhà họ Trần nó còn chưa chính thức được vào, con nhóc đó biết làm cái quái gì chứ, công thức nói không chừng là đi ăn trộm. Bố của con chính là do cụ cố tự tay dạy dỗ đấy!"
Có thể thắng hay không, vấn đề này Trần Thúc Chính căn bản không suy xét. Ông ta lại đạp cho con trai một cái rồi rút một tấm danh thiếp ra, nhấn gọi.
Tuy rằng nhà họ Trần lựa chọn hỗ trợ hệ thống đánh giá ẩm thực Michelin đến từ nước ngoài, nhưng bên đó cũng đã được nhà họ Trần đút lót đầy đủ, mức độ công nhận của người dân trong nước cũng không cao lắm.
Muốn nói đến uy tín thì vẫn phải tìm danh sách đầu bếp nổi tiếng trực thuộc tạp chí “Bàn về ăn uống” mới được.
Người ông ta đang gọi điện thoại đến bây giờ chính là người phụ trách khu vực này của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”, người đánh giá ẩm thực được phân công quản lý.
Nếu không phải ông ta có nhà họ Trần chống lưng thì còn lâu mới lấy được tấm danh thiếp này.
"Là tiền bối Vương Chiêu Sơn sao? Tôi là Tiểu Trần, Trần Thúc Chính đây!"
Vương Chiêu Sơn ngớ người, không nhớ ra người này là ai cả.
Ông ấy đang ngồi trong văn phòng, hôm nay phóng viên thực tập cấp dưới đến báo cáo, nói là đã tìm được một đầu bếp mới đủ tiêu chuẩn lên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” rồi.
Điều đặc biệt hơn nữa là, tuổi tác của vị đầu bếp mới này còn rất trẻ.
Chỉ là có hơi khó, đối phương đang làm thuê tại một trường mẫu giáo, lại còn sắp từ chức. Nghe phóng viên thực tập tên Khâu Nhàn này nói, đối phương cũng không có ý định đến làm việc tại nhà hàng.
Làm sao ông ấy có thể đến trường mẫu giáo ăn cơm được chứ? Năm nay ông ấy đã 43 tuổi rồi!
Vương Chiêu Sơn bật loa ngoài điện thoại, Khâu Nhàn vừa nghe thấy tên Trần Thúc Chính thì lập tức chạy ù tới.
Cô ấy dùng tốc độ tay luyện được khi tranh vé, nhanh chóng gõ một hàng chữ trên điện thoại cho Vương Chiêu Sơn xem.
"Trần Thúc Chính chính là bếp trưởng của Quán rượu nhà họ Trần, món Đầu Sư Tử của nhà họ bị đem ra so sánh với đầu bếp tôi mà tôi đề cử, thất bại hoàn toàn!"
Vương Chiêu Sơn gật đầu, xua tay ý bảo Khâu Nhàn ngồi về chỗ, tiếp tục nghe Trần Thúc Chính ở đầu dây bên kia cẩn thận tự giới thiệu.
"Tôi nhớ ra rồi, anh nói đi."
Giọng nói của Trần Thúc Chính mang theo chút nịnh nọt: "Gần đây khách sạn của chúng tôi bị người thuê tài khoản ảo bôi nhọ... Tôi muốn so tài món Đầu Sư Tử với đầu bếp đã bôi nhọ chúng tôi, nhưng lại sợ bị người ta dìm hàng, muốn tìm giám khảo công bằng một chút nên đã lập tức nghĩ đến ngài ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/24.html.]
"Muốn nói công bằng, công chính thì “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” của chúng ta tuyệt đối là số một! Không ai dám ý kiến gì!"
Vương Chiêu Sơn cười mỉa: "Không phải nhà họ Trần các anh thân thiết với Michelin bên kia à? Chẳng phải các anh nói đồ ăn Trung Quốc muốn đi ra thế giới thì phải tiếp nhận tiêu chuẩn quốc tế sao? Ngay cả tám hệ món ăn lớn cũng từ bỏ, muốn tạo ra món ăn Trung Quốc mới sao? Sao không tìm bên kia làm giám khảo?"
Trần Thúc Chính chợt nghẹn lời, trong lòng thầm mắng hai câu đồ cổ hủ, lúc này mới tiếp tục: "Nhưng mà, trong nước chúng ta, không phải là các ngài là uy tín nhất sao, ha ha."
Vương Chiêu Sơn cũng thấy đủ thì dừng, nhà họ Trần bây giờ kinh doanh phát đạt ở các ngành các nghề, thậm chí Trần Thúc Chính này còn không ở trong vòng quyết sách trung tâm, ông ấy có nói nhiều cũng vô dụng.
Ông ấy chuyển chủ đề sang món Đầu Sư Tử: "Món Đầu Sư Tử của anh tôi chưa ăn qua, nhưng của anh cả anh thì tôi đã ăn qua rồi, quả thật là món ngon nhân gian. Các anh muốn so tài, tôi đây có lộc ăn quá."
"Chắc chắn tôi sẽ đi, ít nhất cũng có thể nếm thử món Đầu Sư Tử của anh."
"Được, đến lúc đó tôi sẽ báo thời gian cho ngài."
Khâu Nhàn ở bên cạnh nghe mà sốt ruột, cô ấy ấn bàn làm việc của Vương Chiêu Sơn xuống, suýt nữa bật người lên.
Chỉ khi nghe được Vương Chiêu Sơn cúp điện thoại, hẹn thời gian với đối phương xong, lúc này cô ấy mới sốt ruột nói: "Sao ông lại đồng ý với ông ta vậy! Trần Nhiễm nấu thật sự rất ngon! Chắc chắn ngon hơn ông ta, ông không thể giúp người ta..."
"Tôi đồng ý giúp ông ta khi nào chứ?"
Vương Chiêu Sơn thong thả ung dung ấn đầu cô gái nhỏ trở về: "Nếu tôi không cho ông ta chút dũng khí, bảo ông ta đi tìm cô gái Trần Nhiễm kia thi đấu thì cô nói cho tôi biết, hai chúng ta làm sao trà trộn vào trường mẫu giáo ăn món Đầu Sư Tử được đây? Cho cô đi học lớp giữ trẻ cả ngày à?"
Khâu Nhàn không nhịn được cười, ngượng ngùng đưa tay gãi đầu.
"Ông nói đúng, đến lúc đó có nên tìm thêm vài người đi không? Món Đầu Sư Tử đó thật sự rất ngon! Lên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” có cần mời tổng giám đốc đi nếm thử không? Hay là mời bà ấy đi cùng nhỉ?"
Vương Chiêu Sơn liếc mắt nhìn cô gái nhỏ lúc này đang cười ngây ngô: "Tôi còn chưa được ăn, sao có thể để tổng giám đốc đến ăn chứ? Để tôi nếm thử xong rồi nói, nếu không ngon, cô cũng đừng thực tập nữa, mau chóng cuốn gói đi lẹ."
Vì để được ăn món Đầu Sư Tử của trường mẫu giáo này mà ông ta phải tâng bốc cả Trần Thúc Chính đấy!
"Tuyệt đối sẽ không!"
Khâu Nhàn rất tin tưởng vào món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm.
Tuy nhiên...
"Nếu ông nếm thử thấy ngon, sau này mời tổng giám đốc đến lại không tìm thấy người thì sao?"
Vương Chiêu Sơn xua tay: "Sao có thể chứ? Một đầu bếp sao có thể làm thuê mãi ở chỗ này được? Không sớm thì muộn kiểu gì cũng phải đến nhà hàng làm việc. Cho dù cô ta đi làm ở nhà hàng nào, tôi đến ăn mà cô ta dám đuổi tôi ra ngoài chắc?"
Bên kia, sau khi cúp điện thoại xong, Trần Thúc Chính hoàn toàn không biết bên này đã nói gì, được Vương Chiêu Sơn khen ngợi vài câu, trong lòng ông ta càng yên tâm.
Trước đây, bất kể là cuộc thi trù nghệ nào cũng chẳng bao giờ đến lượt ông ta, người đứng thứ ba của nhà họ Trần lên sân khấu. Trên có anh cả Trần Bá Đoan, dưới còn có mấy đứa cháu trai cháu gái, thậm chí còn có mấy anh em họ không cùng chi.
Mặc dù bây giờ việc ông ta thi đấu với chính cháu gái ruột có phần không công bằng, nhưng dù sao đây cũng là một cuộc so tài chính thức, chẳng phải sao?