Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 21.
Cập nhật lúc: 2025-05-13 04:47:00
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ấy là con gái thứ hai trong nhà.
Sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy rất ngột ngạt và tuyệt vọng, nhưng may mắn thay, cô ấy có một người chị gái tốt.
Khi lên núi cắt cỏ cho lợn ăn, chị gái sẽ hái cho cô ấy những cọng cỏ ngọt ngào để hút; khi hai chị em vất vả gánh giỏ to như người đi bán thức ăn, chị gái cũng sẽ lén lút để dành ra mấy hào.
Sau này, mấy hào để dành được đó, chị cô ấy đã mua cho cô ấy những viên thịt.
Thịt trong nhà đều là phần của em trai, chỉ có Đầu Sư Tử chị gái mua mới là phần cô ấy được thưởng thức.
Những viên thịt đó cũng là do chị gái cầu xin mãi chủ quán mới đồng ý bán lẻ.
Vừa dai, vừa nhỏ, thậm chí còn hơi cháy khét, bất kể là từ phương diện nào cũng đều không thể so sánh với viên thịt hầm trước mặt này được.
Nhưng mà, khi ăn xong viên thịt hầm này, cô ấy lại nhớ đến niềm vui lúc đó.
Cô ấy nhớ đến đôi mắt lấp lánh của chị gái, nhớ đến việc mình há miệng thật to nhưng lại chỉ nhẹ nhàng l.i.ế.m một chút.
Cô Vương cúi đầu, ăn tiếp một miếng Đầu Sư Tử.
Những tháng ngày gian khổ sống trong gia đình ngột ngạt như vậy, hai chị em hoạn nạn có nhau, bây giờ nhớ lại, thật đúng là niềm vui vô cùng trân quý.
Chử Nam đã dựng xong chân quay và máy ảnh, anh ta đang chuẩn bị ngồi xuống bắt đầu quay, vừa nhấc mắt lên thì thấy khóe mắt cô Vương ươn ướt.
Anh ta vội vàng lấy khăn giấy ra, đưa cho cô ấy: "Ngon đến vậy sao?"
Cô Vương có chút ngượng ngùng nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng chấm khóe mắt.
Trong giọng nói của cô ấy cũng mang theo sự trong trẻo tinh nghịch của một cô bé: "Thật sự rất ngon!"
Khâu Nhàn ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
Sở dĩ cô ấy kiên quyết muốn ở lại “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” cũng bởi vì khoảng thời gian vui vẻ nhất thời thơ ấu của cô ấy chính là đi khắp nơi ăn ngon cùng chị họ.
Người chị họ sẽ dẫn mình đi ăn những món ăn vặt dầu mỡ mà người lớn không cho ăn, ai mà không yêu cho được chứ!
Cô ấy cẩn thận nếm thêm một miếng Đầu Sư Tử, trong giọng nói là sự tiếc nuối không thể che giấu: "Nếu có thể mang cho chị họ nếm thử thì tốt rồi..."
Mùi thơm phức tạp, béo ngậy này tan ra trên đầu lưỡi, phảng phất như ánh mặt trời lúc tan học ở trường tiểu học, cô ấy vừa chạy ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy chị họ cầm kem trứng gà trên tay, mắt cong cong cười chờ cô ấy.
Ngon quá.
Bất kể là kem trứng gà lúc đó, hay là Đầu Sư Tử hầm trong thìa bây giờ.
Cô ấy cẩn thận múc nước canh thơm ngon đậm đà, trộn vào cơm, nheo mắt cho vào miệng một miếng.
Vị cơm hơi cứng một chút, kết hợp với nước canh Đầu Sư Tử hầm, càng thêm bổ sung cho nhau.
"Thật sự rất ngon..."
Khác với cô Vương mỉm cười lau nước mắt, Khâu Nhàn lại nóng lòng muốn chia sẻ cảm nhận của mình: "Không biết có phải ảo giác của riêng tôi không mà tôi dường như cảm thấy, món Đầu Sư Tử này có một ma lực thần kỳ."
"Có lẽ là nó thật sự quá ngon, làm tôi không nhịn được nhớ lại mỗi lần được ăn ngon khi còn nhỏ..."
Chử Nam không nhịn được nữa.
Anh ta nhanh chóng múc Đầu Sư Tử hầm vào bát nhỏ trước mặt, dùng thìa cắt một miếng, cho vào miệng.
Thơm quá!
Cảm giác mà anh ta cảm nhận được lại khác hoàn toàn so với hai người kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/21.html.]
Miếng Đầu Sư Tử này làm anh ta nhớ tới cảnh chạy nhảy đùa giỡn cùng bạn bè trên cánh đồng tuyết khi còn bé, và cả cảnh bị ba mẹ lôi về nhà mắng cho một trận, nhét bát cơm đầy ắp vào tay.
Mùi thơm nồng nàn đó giống như vùng đất đen rộng lớn mà anh ta ngày đêm mơ tưởng!
Khóe mắt Chử Nam cũng hơi ướt át. Anh ta thậm chí còn không để ý camera đang quay, dùng tay áo lau khóe mắt, lấy thìa múc một miếng Đầu Sư Tử hầm và một muỗng cơm lớn, cho vào miệng.
Nhiếp ảnh gia ở phía sau camera choáng váng.
Chỉ ăn một miếng Đầu Sư Tử thôi mà hai người bật khóc luôn cơ à? Cô bé duy nhất không khóc thì lại đang mút cạnh thìa cười ngây ngô ở bên kia.
Anh ta không khỏi có chút hối hận, vừa rồi anh ta đã nhường suất ăn của mình... giờ đòi lại có được không đây?
Chương 14
Cuối cùng, nhiếp ảnh gia vẫn được ăn một miếng Đầu Sư Tử.
Khâu Nhàn rất hâm mộ, liên tục khen ngợi Chử Nam: "Anh Chử, anh đối xử với nhiếp ảnh gia tốt thật!"
Trong lòng Chử Nam đau như cắt, nhưng dù sao cũng là nhân viên làm việc sớm tối có nhau anh ta mà ăn hết thì cũng không hay lắm.
"Mọi người chia ngọt sẻ bùi thôi... À không, không, ý tôi là hai chúng tôi chia sẻ, không tranh với cô."
Lúc này Khâu Nhàn mới bỏ cái tay đang che bát ra, trong bát của cô ấy vẫn còn một chút nước canh trộn cơm đấy!
Mà trong bốn người, người ăn nhanh nhất ấy vậy mà lại là cô Vương, cô ấy mới là người đầu tiên ăn xong hai viên thịt hầm của mình.
Ăn xong món Đầu Sư Tử, phong thái của cô Vương lại trở về vẻ tao nhã như thường ngày, bắt đầu chậm rãi đánh giá mấy món ăn kèm thanh đạm khác.
Đối với cô Vương đã từng trải qua việc đời mà nói, mấy món ăn kèm này hoàn toàn không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng mà có dư vị của món Đầu Sư Tử vừa rồi, mấy món ăn kèm này trở nên thanh mát như cơn mưa trong núi, khẽ tô điểm cho hồi ức khi xưa.
Mà bên trong phòng học, cảnh tượng ăn cơm náo nhiệt hơn nhiều so với bên này.
Ngoài mười bốn viên thịt hầm còn lại, Trần Nhiễm còn làm ba món nguội, sáu món nóng, chín món ăn, vừa hay tạo thành một mâm vô cùng hoàn hảo.
Nhân viên của trường mẫu giáo cộng lại, bao gồm cả Trần Nhiễm ở bên trong, mỗi người đều được chia một viên thịt hầm, mọi người vui vẻ thưởng thức.
"Từ khi Nhiễm Nhiễm đến, chuyện ăn cơm mỗi ngày đỡ vất vả hơn nhiều."
"Ai nói không phải chứ Tiền Thụy béo lên! Hai cân đấy!"
Cô Vương khoa trương giơ hai ngón tay.
"Nhưng mà Chúc Huống Huống lại gầy đi, không hiểu có chuyện gì." Cô Lý ăn Đầu Sư Tử hầm vô cùng say mê, nói: "Haiz, nếu Nhiễm Nhiễm đi rồi, sau này sẽ không được ăn món Đầu Sư Tử hầm ngon như vậy nữa."
"Em gái tôi gầy đi cũng bình thường thôi, chị Nhiễm Nhiễm nấu cơm rất để ý đến dinh dưỡng! Tuy rằng ngon, nhưng ít dầu ít đường, tất nhiên là sẽ gầy rồi!"
Các cô giáo mầm non có lẽ là nhóm người gần gũi với các bé nhất. Hiệu ứng đặc biệt của món Đầu Sư Tử thể hiện trên người họ không rõ ràng như vậy.
Trần Nhiễm ăn từng miếng nhỏ món Đầu Sư Tử vô vị của mình… Cô vẫn không có vị giác, đương nhiên cũng không cảm nhận được hiệu ứng đặc biệt trong phong vị của bản thân.
Tuy nhiên, phản ứng của Viên Quốc Trung bên cạnh lại rất lớn.
Người đàn ông mặt đỏ hơn bốn mươi tuổi lặng lẽ rơi nước mắt, ông cúi đầu ngượng ngùng đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên tiếng xì mũi sột soạt.
Trần Nhiễm đang chuẩn bị lấy giấy đi ra ngoài xem thử thì Chúc Thần Thần đã đi ra ngoài trước một bước.
Sau đó toàn bộ mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng người đàn ông vừa khóc vừa xin lỗi.
"Thần Thần à, chú không nên cảm thấy cháu vô dụng... Cháu thật dũng cảm, chỉ cần muốn ăn là đã nghĩ đến chuyện xin việc ở nhà bếp rồi, nếu chú cũng dũng cảm như cháu thì bây giờ có lẽ đã có tiệm cắt tóc của riêng mình!"