Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 19.
Cập nhật lúc: 2025-05-10 14:08:00
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khải Minh Tinh không phải là một trường mẫu giáo cao siêu gì, nhưng bà già này đã sống 50 tuổi, nếu thật sự làm tới thì bà cũng chẳng ngán ai!
Chỉ là... Nhiễm Nhiễm...
"Cũng không biết đứa nhỏ này có thể đi đâu được?"
Cúp điện thoại, hiệu trưởng Tiêu đi đến nhà bếp xem Trần Nhiễm.
Nếu Trần Nhiễm nguyện ý ở lại thì dù có phải đánh bạc thể diện, bà ấy cũng phải giữ đứa nhỏ này cho bằng được.
"Nhiễm Nhiễm, cô có đồng ý... tiếp tục ở lại trường mẫu giáo Khải Minh Tinh không?"
Khi nghe thấy hiệu trưởng Tiêu hỏi chuyện, Trần Nhiễm đang luyện tập đao công.
Từ khi biết được hầu hết các kỹ năng của vị tiền bối Trù Thần tiền bối kia đều là cấp 3S thì động lực luyện tập kỹ năng cơ bản của cô tăng vọt.
Thậm chí, cô còn nghe theo những lời các bậc trưởng bối trước đây kể lại, buộc bao cát vào cổ tay.
Cô đã tự mình mua rất nhiều củ cải và khoai tây, mỗi ngày luyện đao công xong cô còn có thể muối dưa mang về cho mọi người.
Đao công của Trần Nhiễm rất tốt, nhưng nghe thấy những lời này, cô vẫn suýt chút nữa cắt vào tay.
"Hiệu trưởng Tiêu, không sao đâu. Nếu nhà cung cấp thực phẩm lại thay đổi thì chắc bà cũng đau đầu lắm nhỉ?"
Không phải cô không biết nhà họ Trần đã làm gì sau lưng, nhưng cô nghĩ, khi hết thời hạn một tháng nhiệm vụ, cô rời đi, nhà họ Trần cũng không đến mức phát điên mà tiếp tục ra tay với nhà trẻ.
Dù sao thì tổ trạch của nhà họ Trần vẫn còn ở đây, ra tay với một trường mẫu giáo như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng.
Trần Nhiễm buông tay, đi qua ôm hiệu trưởng Tiêu một cái thật chặt: "Đừng lo lắng cho tôi! Khắp nơi trên thế giới, tay nhà họ Trần không dài như vậy đâu!"
Còn có cả hệ thống của cô nữa!
Là vãn bối mà Trần Vân Tòng coi trọng nhất, cô biết thế lực của nhà họ Trần lớn đến mức nào. Có lẽ, cho dù tài nấu nướng của cô có đạt đến trình độ của bác cả thì cũng không thoát khỏi sự chèn ép của nhà họ Trần.
Nhưng... nếu một ngày nào đó, cô có thể vượt qua bác cả thì sao?
Thậm chí, vượt qua Trần Vân Tòng thì sao?
Nhìn vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt hiệu trưởng Tiêu, Trần Nhiễm hôn mạnh lên mặt bà một cái.
Hiệu trưởng Tiêu giật mình, vỗ vào vai cô: "Làm tôi sợ hết hồn!"
Trần Nhiễm cười hì hì nói: "Bà lo lắng cái gì chứ, yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ là Trù Thần đời mới cho mà xem! Nhà họ Trần tính là gì, sao có thể làm khó tôi được chứ?"
"Được." Hiệu trưởng Tiêu ghét bỏ lau nước miếng trên mặt đi, nhưng lời nói ra lại rất đỗi dịu dàng: "Nếu một ngày nào đó, bên ngoài mệt mỏi thì hãy quay về. Nhà trẻ của tôi có thể tuyển được nhiều người, nuôi hai đầu bếp vẫn đủ sức."
"Yên tâm đi!"
Trần Nhiễm vừa tiếp tục thái củ cải, vừa hỏi hiệu trưởng Tiêu: "Thực đơn ngày mai bà đã quyết định chưa? Tôi cân nhắc xem, xem cụ thể phối hợp như thế nào."
Hiệu trưởng Tiêu thở dài, trong lòng tiếc nuối. Bà cảm thấy, trên đời này thật sự không có ai thích hợp học nấu ăn hơn cô gái trước mắt.
Chỉ là nấu ăn cho các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo mà cô đã dụng tâm đến vậy rồi.
Người nhà họ Trần thật hồ đồ! Tài năng thiên bẩm như vậy, sao có thể đuổi ra ngoài chứ?
Hiệu trưởng Tiêu tính toán thời gian Trần Nhiễm đến, thoáng chốc cũng đã ba tuần, tay của Viên Quốc Trung nhìn chung đã khỏi.
"Thứ hai tuần sau lại làm món Đầu Sư Tử một lần nữa nhé. Ngày đó có mấy vị khách đến trường mẫu giáo chúng ta tham quan, không có trẻ con, có thể làm món cay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/19.html.]
"Ai ạ?"
Trần Nhiễm nghi hoặc ngẩng đầu.
Đối với những người mượn danh nghĩa tham quan để ăn cơm, hiệu trưởng Tiêu vẫn luôn kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Nhất định phải thật sự dẫn theo các bạn nhỏ muốn nhập học đến đăng ký thì mới có thể tham quan.
Sao lần này lại nới lỏng?
"Không có trẻ con? Chỉ có ba người lớn sao? Làm một bàn cho họ thôi ạ?"
"Đúng vậy." Viên Quốc Trung cũng xích lại gần: "Nhiễm Nhiễm à, tay của tôi cũng đã khỏi hẳn, đến lúc đó tôi sơ chế món ăn là được, cô hãy trổ tài nấu nướng của mình!"
Hiệu trưởng Tiêu đưa tay gẩy lọn tóc mai lòa xòa của Trần Nhiễm: "Ngày đó có ba người, có blogger đánh giá nhà hàng, phóng viên thực tập của danh sách đầu bếp nổi tiếng và cô Vương trong hội phụ huynh cũng rất tán thưởng cô nữa. Cô hãy làm một bàn đồ ăn thật ngon cho họ xem, nói không chừng sẽ tìm được lối thoát mới."
Trần Nhiễm hơi kinh ngạc, cảm thấy hai mắt cay cay, cô nhanh chóng cúi đầu, nương theo động tác thái củ cải để che giấu.
Trên thế giới này, dẫu có những người mang danh thân thích nhưng lại coi cô như người dưng, thậm chí như kẻ thù, thì cũng vẫn tồn tại những người xa lạ, dù chỉ gặp gỡ một lần, cũng có thể trân trọng cô như báu vật.
"Vậy... đến lúc đó, mọi người cùng nhau thưởng thức đi. Nhân viên công tác của nhà trẻ chúng ta, các cô giáo nữa, cũng cùng nhau mở thêm một bàn."
Phong vị đặc biệt của món Đầu Sư Tử của cô đã được mở khóa.
Cô rất muốn để mọi người cùng nếm thử.
"Được, đến lúc đó tôi sẽ góp vui cùng Nhiễm Nhiễm."
Trần Nhiễm gật đầu, mở hệ thống ra, nhìn lại hiệu ứng đặc biệt mang phong cách của riêng cô.
[Phản hồi của thực khách sau khi mở khóa món ăn chứa đầy niềm vui của các bạn nhỏ và sự mong đợi của người lớn.]
[Niềm vui của trẻ thơ là thuần khiết nhất, vì món ăn này tăng thêm một chút phong vị ngây thơ, thuần khiết.]
[Hiệu ứng đặc biệt: Người trưởng thành ăn phần Đầu Sư Tử này có thể nhớ lại toàn bộ niềm vui thuần khiết nhất thời thơ ấu.]
[Giới hạn đặc biệt: Tuổi thơ tuy đẹp, nhưng con người rồi cũng phải trưởng thành, mỗi tuần giới hạn làm 20 viên.]
Đây là hiệu ứng đặc biệt mang phong cách của riêng cô.
Nhưng cũng là của trường mẫu giáo.
Thứ hai chẳng mấy chốc mà đã tới.
Chử Nam đã đợi đến mức hoài nghi bản thân mình.
Tư liệu của Quán rượu nhà họ Trần đã cắt nối biên tập gần xong, trong thời gian này, để viết lại đánh giá và lời thuyết minh, anh ta thậm chí còn đi ăn lại một lần nữa.
"Cậu nói xem, có phải chúng ta chờ uổng công rồi không, món Đầu Sư Tử của trường mẫu giáo kia thật sự ngon như vậy à? Tôi tin tưởng vào tỷ lệ giá cả và hiệu suất, nhưng đầu bếp của Quán rượu nhà họ Trần này chính là em trai ruột của Trần Bá Đoan đấy?"
Nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy hơi nhàm chán, đang cẩn thận lau ống kính của mình.
"Không quan tâm có ngon hay không, có đề tài là được, so với nhà hàng lớn nào đó, chắc chắn mọi người càng thích xem đầu bếp thâm tàng bất lộ của trường mẫu giáo hơn."
Chính xác là như vậy.
Chử Nam gật đầu, chỉ cần món Đầu Sư Tử này ngon hơn Quán rượu nhà họ Trần một chút xíu là anh ta có thể khen đến mức hoa cả mắt rồi.
"Được rồi, đi thôi! Quay bên kia cho tốt vào đấy nhé. Chỉ cần món Đầu Sư Tử kia ngon bằng một nửa lời cô Vương nói thôi thì đề tài này cũng đủ để nổi tiếng một đợt rồi!"