Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 18.
Cập nhật lúc: 2025-05-10 14:07:27
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, mỗi video đều có rất nhiều bình luận ở phía dưới, vừa nhìn đã biết không phải do marketing.
"Tôi trọng sinh! Trọng sinh thành một em bé năm tuổi, vào trường mẫu giáo Khải Minh Tinh, các anh em chuyển khoản cho tôi 50 tệ*, tôi sẽ kể chuyện tôi đã ăn hết ba viên Đầu Sư Tử trong một bữa như thế nào."
*50 Nhân Dân Tệ: Khoảng 178.760 Đồng Việt Nam
"Này, rốt cuộc có ai nói cho tôi biết là ai đã giành được suất hẹn trước tham quan không? Không được ăn món Đầu Sư Tử thì cho tôi nếm thử món khác cũng được mà?"
"Trường mẫu giáo thật sự không cân nhắc đến việc mở lớp ngủ trưa à? Chúng tôi có mấy chục đứa trẻ lớn 300 tháng tuổi, đều rất cần ngủ trưa, nếu cung cấp thêm một bữa trưa nữa thì tốt biết mấy!"
Mọi người đều rất sốt ruột. Nhưng sốt ruột cũng vô ích thôi.
"Ơ này, có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao một đầu bếp như vậy lại im hơi lặng tiếng giấu mình nấu ăn trong trường mẫu giáo không? Có ông chủ nào mời đầu bếp đó ra ngoài, mở một nhà hàng không?"
Mẹ của Tiền Thụy, Phùng Manh đang cầm điện thoại xem bình luận, trong lòng có chút sốt ruột.
Trước đây bà ấy còn muốn thuê một đầu bếp về làm bảo mẫu tại nhà, nhưng dạo này công việc bận rộn nên bà ấy nghĩ cứ để thời gian nữa thì tính sau.
Dù sao cũng chỉ là một đầu bếp phụ việc của nhà trẻ, chắc hẳn đối thủ cạnh tranh của bà ấy không quá nhiều nhỉ?
Nhưng bây giờ xem ra, bà ấy mà không ra tay… không không không, bây giờ ra tay có lẽ cũng không còn kịp nữa rồi.
Hay là hỏi cô Vương phương thức liên lạc của đầu bếp đó trước?
Tuy nhiên, vừa lướt đến bình luận tiếp theo, tay Phùng Manh lập tức khựng lại…
"Đến cả đầu bếp nấu ăn cho trẻ con cũng phải tranh giành à? Tôi nghe nói, có mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ ngày thường rất kén ăn, thậm chí phải đến bệnh viện kê đơn bổ sung dinh dưỡng. Thế mà nhờ tay nghề của đầu bếp này mà giờ các bé ăn rất ngon.
Cho dù có vì lý do gì mà đầu bếp này lại làm việc tại trường mẫu giáo thì đây cũng đều là ký ức vui vẻ không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của các bạn nhỏ. Người lớn ăn cơm muốn dùng cách gì cũng được, nhưng đừng ảnh hưởng đến các bạn nhỏ có được không?"
Phùng Manh hơi xấu hổ.
Trong số các bạn nhỏ mà bình luận này nhắc đến có con trai Tiền Thụy của bà ấy.
Nếu Tiền Thụy cứ tiếp tục biếng ăn thế này, bà ấy thậm chí đã nghĩ đến việc đưa con đi tiêm hormone tăng trưởng chiều cao.
Bà ấy nhấn vào bình luận xem thử, là cô Vương có tiếng nói cao trong hội phụ huynh.
Phùng Manh cắn môi, ngượng ngùng giấu ý định của mình vào trong lòng, bình luận theo ở dưới.
"Tôi đồng ý! Mọi người là người lớn cả rồi, chẳng lẽ còn muốn tranh giành đồ ăn với trẻ con vài tuổi sao? Cho dù thật sự muốn tranh giành đầu bếp thì cũng phải đợi người ta từ chức đã chứ."
"Từ từ, lầu trên có tin tức nội bộ gì à? Đầu bếp sẽ từ chức hả?"
Chủ đề nhanh chóng chuyển hướng sang việc từ chức, mọi người lập tức biết được, hóa ra đầu bếp tài giỏi như vậy chỉ đang tạm thời giúp đỡ ở trường mẫu giáo thôi.
"Từ từ, đầu bếp từ chức sao? Không được, vậy thì tôi phải mượn một đứa trẻ để trải nghiệm một chút!"
Sau đó, “mượn một đứa trẻ” đã nhanh chóng trở thành câu cửa miệng mới nhất ở địa phương.
Chử Nam, người không hay lướt bình luận, đã gặp một vấn đề.
Đó chính là bị “tối cổ”. Đây là lần đầu tiên anh ta đến tận nơi, bày tỏ nguyện vọng giản dị là muốn nếm thử đồ ăn của trường mẫu giáo.
Cô Lý nghe anh ta nói xong thì có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên tự xưng là blogger đánh giá nhà hàng này.
"Anh cho rằng anh là người đầu tiên giả mạo blogger đánh giá nhà hàng à? Đến cả giả mạo người của cục giáo dục cũng có rồi, trò của anh cũng quá là trẻ con rồi đấy."
"Hơn nữa, đánh giá nhà hàng mà lại đi thăm trường mẫu giáo là sao vậy! Không được, một trăm vạn fan cũng không được, lúc trước còn có cả blogger làm đẹp có hai triệu fan đến đây đấy."
Chử Nam hoàn toàn thất bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/18.html.]
Anh ta rút kinh nghiệm, đi khắp nơi tìm hiểu thông tin liên quan đến trường mẫu giáo Khải Minh Tinh, cuối cùng cũng phát hiện ra trào lưu mới nổi ở nơi này: Mượn trẻ con.
Khoan đã.
Nhưng mà...
"Không phải chứ! Tôi là một người dẫn chương trình ở nơi khác mà! Làm sao mượn trẻ con đây!"
Chử Nam hơi suy sụp.
"Tôi gọi điện thoại cho người ta, nói thế nào đây chứ? Alo, cô có quen bạn bè nào ở thành phố X không, cho tôi mượn đứa bé ba tuổi chưa từng đi nhà trẻ, tôi dẫn bé đi ra ngoài nửa ngày rồi trả lại cho cô à?"
Anh ta nói xong, ngay cả bản thân cũng phải bật cười.
Nhưng mà cười xong, anh ta vẫn phải gọi điện thoại.
"Alo, con nhà anh đi học... học cấp hai rồi sao? Ơ, không phải cậu nhóc chưa đến 30 tuổi hả? À... vợ mang thai, có thể, chị dâu em chồng!"
"Con nhà chị mấy tuổi rồi, ba tuổi sao! Có thể cho em mượn... À, đã tham quan Khải Minh Tinh rồi à, không không, em chỉ hỏi một chút..."
"Con nhà anh mấy tuổi... Không phải, không phải, xin lỗi! Em thật sự không biết anh còn chưa kết hôn!"
Anh ta đã tận dụng hết sạch mọi mối quan hệ ở địa phương.
Nhiếp ảnh gia đột nhiên nhớ đến cô Vương: "Hay là anh hỏi cô Vương xem sao? Hôm trước cô ấy nhắc tới, chắc hẳn cô ấy cũng rất thích nhỉ?"
Chử Nam vừa bò vừa lăn đi tìm chiếc điện thoại di động vừa ném trên giường, tìm thấy WeChat của cô Vương, bắt đầu trao đổi.
Anh ta chọn thời cơ rất tốt, cô Vương vừa mới trao đổi với hiệu trưởng Tiêu xong.
Đối với cô Vương, người có quyền cao chức trọng trong hội phụ huynh, hiệu trưởng Tiêu vẫn nể mặt một chút.
"Cũng được, nhưng mà cô không thể dẫn theo quá nhiều người... Dù sao Nhiễm Nhiễm cũng sắp nghỉ việc rồi, không thể để cô bé mệt mỏi mỗi ngày như vậy được."
"Cái gì? Nghỉ việc? Nhanh như vậy sao?"
Cô Vương có chút kinh ngạc, cô ấy lập tức hỏi với tốc độ nói cực nhanh: "Cô bé? Tôi còn tưởng rằng là đầu bếp hành nghề nhiều năm rồi ấy chứ, cô ấy được mời đi đâu vậy?"
Chẳng lẽ, cơ hội để phát triển nhà hàng của cô ấy chính là ở đây à?
"Cô bé... là người nhà họ Trần, nhưng mà có chút mâu thuẫn với gia tộc."
Hiệu trưởng Tiêu nói rất mơ hồ, bà tin cô Vương ít nhiều cũng biết câu chuyện của nhà họ Trần.
Lúc đầu, cô ấy còn ngây thơ cho rằng Trần Nhiễm có thể làm đầu bếp tại nhà, cho đến khi nhà cung cấp thực phẩm của trường mẫu giáo thay đổi ba lần trong tháng này.
"Nhà họ Trần à..."
Việc kinh doanh của cô Vương không nhỏ, cô ấy và chồng đều là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể làm được đến mức này đã là rất mạnh rồi.
Nhưng so với nhà họ Trần... thì không thể nào so sánh được.
Đó là một con quái vật khổng lồ.
Cô ấy thở dài, hỏi hiệu trưởng Tiêu: "Đầu bếp đó có phải là người mà nhà họ Trần đã lên tiếng rằng tất cả các nhà hàng trong thành phố đều không được thuê cô ấy không?"
Hiệu trưởng Tiêu không nói chuyện, nhưng cô Vương đã hiểu.
"Vậy bên cô không có áp lực à?"
Hiệu trưởng Tiêu cười sang sảng: "Tôi bên này thật sự không có áp lực gì lớn, chẳng qua là mua thức ăn đắt hơn một chút mà thôi, không sao. Trước đó trong buổi tham quan, Nhiễm Nhiễm của chúng ta đã giúp tôi tuyển thêm được bao nhiêu học sinh rồi!"