Chu Chu đó kéo vòng tròn về chỗ cũ, thử di chuyển nó đến chỗ khác.
Hắn mới dấu hiệu thể di chuyển. Cuối cùng, thử đặt nó ở mặt trong cổ tay.
“Không thể dính lên .”
Hắn lẩm bẩm, phát hiện vòng tròn nhỏ như đồng xu thật sự dính chặt mặt trong cổ tay !
Dù vẫn thể di chuyển, nhưng dính vẫn là dễ chấp nhận nhất.
“Anh em, ngươi đang gì thế?”
Chu Chu giật . Có chuyện!
Ở đây mà chuyện!
Hơn nữa còn chẳng chút kiêng dè mở miệng. Không sợ tang thi tóm lấy ăn luôn ?
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Hắn trong lòng kinh ngạc, nhưng khuôn mặt cứng đờ thể hiện cảm xúc. Hắn chậm rãi , thấy một con tang thi ở cửa cửa hàng.
Con tang thi nghiêng đầu, tò mò . Có lẽ nghĩ rằng thấy, nó lặp nữa: “Anh em, ngươi đang gì?”
Chu Chu ngây .
Tang thi chuyện! Tang thi thật sự chuyện!
Tang thi con nó chuyện!
Hắn đang sinh ảo giác ?
Đây là thật ?
Hắn...
Tang thi: “Này, ngươi ngẩn ?”
Chu Chu theo bản năng đáp : “Ngươi mới ngẩn .”
Tang thi: “Không ngẩn thì gì?”
Chu Chu: “Tại ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-phat-song-truc-tiep-mat-the/chuong-4.html.]
Đùa , khi còn ở căn cứ, chẳng ai rằng tang thi thể chuyện. Ngay cả tang thi vương cũng thể mở miệng, chỉ phát những âm thanh “hừ hừ”.
Khoan ...
Chẳng lẽ ở phía con , tang thi chỉ phát âm thanh “hừ hừ”, nhưng trong tai đồng loại tang thi, đó là lời bình thường?
điều cũng đúng!
Nếu tang thi thật sự thể giao tiếp, điều đó chứng tỏ chúng trí tuệ. Vậy thì chúng thể chỉ là một đám dã thú khát máu, con dùng đủ cách để trêu đùa.
Vậy... rốt cuộc là chuyện gì?
Chu Chu cảm thấy sắp khám phá sự thật.
Tang thi: “Ta đương nhiên . Mọi đều mà.”
Chu Chu: “Vậy... ngươi còn nhớ bắt đầu chuyện từ khi nào ?”
Hắn bước đến mặt con tang thi, nó. Con tang thi chẳng chút kiêng dè: “Ta luôn luôn mà.”
Chu Chu trong lòng khựng : “Vậy ngươi nhớ chuyện đây ?”
Chuyện khi còn là con ?
Tang thi nghi hoặc: “Trước đây? Cái gì đây? Ta luôn ở đây mà...”
Chu Chu thở dài. Quả nhiên, tang thi nhớ gì về ký ức khi còn là , nghĩa là chúng mất ý thức từ lâu.
Chu Chu: “Không gì, chỉ hỏi vu vơ thôi.”
con tang thi dễ dàng buông tha : “Này, đừng vội! Hình như ngươi mới tới, đúng ? Trước đây thấy ngươi bao giờ.”
Nói xong, nó tự nhiên bước tới, vươn tay định ôm vai Chu Chu như em .
Chu Chu gạt tay nó : “Đừng đụng chạm lung tung. Người ngươi bẩn lắm.”
Tang thi: “Thật ?”
Nó bản , Chu Chu: “Không cũng giống ? Ngươi mà kỹ tính thế.”
Chu Chu khựng , bỗng nghĩ điều gì. Có nên mở phát sóng trực tiếp ?
Mỗi ngày phát sóng ít nhất một tiếng. giờ là tang thi, cần ngủ, phát sóng 24 giờ một ngày cũng chẳng vấn đề gì, đúng ?