Chu Chu xoa cằm, tuy thể thêm một thành viên là tang thi vương, nhưng cứ cảm thấy gì đó .
Trong lòng Ban Ngày cũng dần dần bất mãn. Một tang thi vương như sờ sờ mắt, dù chỉ là tạm thời gia nhập, nhưng tại do dự lâu như ?
Mặc dù chút cam lòng, cuối cùng Chu Chu vẫn gật đầu đồng ý: “Nếu , ngươi cứ tạm thời gia nhập đội chúng . ngươi là thành viên chính thức, nên sẽ phúc lợi dành cho thành viên chính thức.”
Ý là, dù thèm cũng chỉ thể . Dù Trịnh Nghị Minh là bức tượng Phật lớn ở đây, cũng dám hó hé gì.
Ban Ngày chớp mắt, hóa do dự lâu như là vì suy nghĩ đến phúc lợi của đội ? Hắn đường đường là một tang thi vương, chẳng lẽ còn cần một con tang thi cấp A phân phát phúc lợi, thật là chuyện .
Hắn tủm tỉm xua tay: “Không cần, cần, đến lúc đó cứ coi như tồn tại là !”
nhanh đó, Ban Ngày tự vả mặt. Vì Chu Chu nhanh đúng giờ bắt đầu phân phát phúc lợi của ngày hôm nay – tinh hạch tạp chất. Cậu còn cố ý một cách công khai ngay mặt Ban Ngày.
Chu Chu: “Được , phần của hôm nay phát hết, giải tán .”
Dám giải tán lúc chỉ Liễu Phù Ngọc và Trịnh Nghị Minh. Còn Chu Hỏa và những khác thì dám, vì ánh mắt của Ban Ngày cứ chằm chằm họ.
Lúc , ngay cả nụ tủm tỉm mặt cũng biến mất. Ánh mắt đó thật sự thiêu đốt tinh thần của họ. Đơn giản là họ cứ co ro ở đây , dù cũng đại lão che chở.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Quả nhiên, vì Trịnh Nghị Minh ở bên cạnh, Ban Ngày cũng chỉ dám thèm thuồng , dám manh động. Cuối cùng, đành đáng thương tiến đến bên cạnh Liễu Phù Ngọc, ánh mắt mong chờ như một chú cún con. đáng tiếc, Liễu Phù Ngọc hề ý định chia cho một viên nào.
Đây là tinh hạch của . Hắn mới gia nhập đội lâu, lượng tinh hạch mỗi ngày cũng nhiều, tuy nhiều hơn các thành viên khác một chút.
dù cũng là tang thi vương, nếu nhiều hơn một chút thì cũng tác dụng gì nhiều.
Bảo chia sẻ tinh hạch vốn nhiều cho Ban Ngày ư? Đùa … thể nào!
khi đối mặt với ánh mắt đáng thương của Ban Ngày, phát hiện dường như thể chống cự .
Đến khi kịp phản ứng, một viên tinh hạch của gọn trong tay Ban Ngày. Ban Ngày nhanh chóng ăn nó một cách thỏa mãn. Tuy đối với một tang thi vương cấp S, tinh hạch của tang thi cấp A nhiều tác dụng, nhưng sự hưởng thụ mà tinh hạch tạp chất mang thì gì sánh bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-phat-song-truc-tiep-mat-the/chuong-230.html.]
Chu Chu đương nhiên cũng chú ý đến chuyện . Nếu ban đầu còn nghi ngờ lời của hai họ, thì bây giờ thể khẳng định đây họ chắc chắn quen .
Liên tưởng đến quá khứ của Liễu Phù Ngọc, chợt , Ban Ngày và Kim Minh Ý dường như chút tương đồng?
Đây quả nhiên là trùng hợp, ?
Chẳng lẽ đây là màn kịch thế m.á.u chó ?
Chu Chu ôm trán phản ứng thế nào. Dù bây giờ đối với , chuyện chút khó xử. Rốt cuộc với Ban Ngày đây?
Sau chắc chắn sẽ quấn lấy Liễu Phù Ngọc. Nếu , là cứ để thật sự gia nhập đội , xem thể nhẫn nhịn đến khi nào mới chịu mở miệng.
Hiển nhiên là Chu Chu nghĩ quá nhiều. Sau khi lừa một viên tinh hạch từ Liễu Phù Ngọc, lập tức đến bên cạnh Chu Chu, trực tiếp bày tỏ ý chính thức gia nhập đội.
Đến lúc , nếu còn nhận sự đặc biệt của Chu Chu, thì đúng là não. Mà tang thi thì não ?
Tang thi khác thì , nhưng Ban Ngày chắc chắn là . Nếu , thì nắm lấy cơ hội !
Thực đối với tang thi vương, căn bản cần ăn tinh hạch để nâng cao thực lực. Tinh hạch đối với họ chỉ tác dụng hồi phục hoặc tăng cường dị năng trong thời gian ngắn, nhưng mang đến nhiều tạp chất phiền toái. Vì , họ thường chọn tu luyện bằng cách minh tưởng.
Chu Chu trong đầu Ban Ngày đang nghĩ gì, chỉ im lặng lướt qua danh sách thành viên của , phát hiện ngoài Phùng Hoang và Lâm Vũ Nam mới thêm , ngờ nhanh chóng thêm một tang thi vương là Ban Ngày!
Và chỉ sức chiến đấu của Ban Ngày quả nhiên vượt qua hai mươi nghìn, nhưng cũng chỉ hơn một chút, so với Trịnh Nghị Minh thì vẫn là gì.
Chu Chu nhanh chóng thu tầm mắt. Thấy thật lòng gia nhập, Chu Chu cũng đồng ý, và ngay lập tức phát cho phúc lợi của ngày hôm nay.
Điều khiến Chu Chu ngờ tới là, khi nhận , liền lấy hai viên đưa cho Liễu Phù Ngọc: “Cho ngươi, ăn của ngươi một viên, bây giờ trả ngươi hai viên.”
Chu Chu khá bất ngờ. Cậu cứ ngỡ Ban Ngày vì thèm tinh hạch mà vội vã gia nhập, khi nhận sẽ ăn hết, ngờ chịu lấy hai viên cho Liễu Phù Ngọc.
Liễu Phù Ngọc cũng chút kinh ngạc. Vừa thực cho, chỉ là vẻ mặt của Ban Ngày mê hoặc. bây giờ hai viên, đương nhiên sẽ từ chối.
Chu Chu : “Được , chúng tiếp tục xuất phát, đến thành phố tiếp theo khi trời tối. Ban Ngày, ngươi quen thuộc với sự phân chia địa bàn của các thành phố ở đây ? Nếu thì cho chúng một chút.”