Chu Chu lắc đầu: “Đương nhiên là giống . cũng lái, Nghị Minh . Để lái. Nếu học thì cứ cho kỹ. Không một học lái xe còn xong như , học lái trực thăng nữa.”
Chu Hỏa lập tức xị mặt, nhưng khi thấy Trịnh Nghị Minh, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn: “Em chắc chắn sẽ học …”
Chu Chu cạn lời: “Lúc học lái xe cũng y như . … nếu tự tin thế thì thể thử. Chỉ là lúc chúng đang đường thì thử . Chờ đến nơi, khi cần dùng đến nó nữa, sẽ cho luyện tập.”
Chu Hỏa lúc mới vui vẻ trở : “Vâng, ! Em , em nhất định sẽ lời.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Sau khi đông đủ, Chu Chu dẫn họ trong trực thăng. Chiếc trực thăng lớn lắm, nhưng chứa mấy họ thì vẫn đủ.
Nếu thêm Thu Thu thì quả thực sẽ chật, nhưng , họ bên trong vặn thoải mái.
Chu Chu : “Ngồi định cả nhé, chúng sắp xuất phát .”
“Vâng!”
Trịnh Nghị Minh khởi động chiếc trực thăng, cánh quạt bắt đầu từ từ . Sau khi thử nghiệm, Trịnh Nghị Minh xác nhận chiếc trực thăng vẫn thể cất cánh bình thường, và bộ phận đều kiểm tra, vấn đề gì.
Thật ngờ, bao nhiêu năm tận thế mà chiếc trực thăng vẫn còn trong tình trạng như . Xem đây là hàng phổ thông mà là hàng đặt riêng, vật liệu đều là loại nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-phat-song-truc-tiep-mat-the/chuong-217.html.]
Trịnh Nghị Minh cũng chút tiếc nuối. Xem khi đến nơi, sẽ tìm một chiếc trực thăng chất lượng kém hơn cho Chu Chu luyện tập. Chiếc quá, hỏng thì thật lãng phí.
là bằng trực thăng nhanh hơn hẳn. Trời cũng dần tối, lát nữa sẽ còn rõ nữa.
Còn Thu Thu, bỏ một , vì cái liếc mắt của Liễu Phù Ngọc lúc nãy mà dám về phía họ nữa. Mãi cho đến khi thấy một âm thanh kỳ lạ mà quen thuộc, mới ngẩng đầu lên.
âm thanh đó dường như phát từ xa, phân biệt phương hướng nào. Thôi thì mặc kệ, dù cũng liên quan đến .
Mãi cho đến gần giờ xuất phát hàng ngày của Chu Chu và đồng đội, mới về phía chiếc xe. Thường ngày trời cũng tối như , và họ cũng đều ở trong xe đợi .
Trong gian tối đen yên tĩnh, từ từ đến bên xe, thản nhiên mở cửa lên xe, tự nhiên vị trí quen thuộc ở góc trong cùng, đóng cửa .
Sau đó, mới nhận tình hình trong xe: một ai!
Trong xe một bóng !
“Sao nhỉ? Chẳng lẽ chuyện gì nên chậm trễ, vẫn , định xuất phát?”
Thu Thu cắn môi, hiểu nghĩ đến âm thanh kỳ lạ mà quen thuộc thấy đó. “Thôi, cứ đợi một chút . Trước đây cũng từng tình huống như thế .”
Đó là một xe, nhưng Chu Chu và đồng đội vì việc nên đến muộn một chút. Hắn đợi trong xe hơn một giờ họ mới .