Tuyên Viên Vĩnh Hạo cụp mắt xuống, trầm ngâm.
Tỳ nữ cận của , ngoài luôn mang theo não, cậy đám rắn bảo vệ, chỗ nào cũng dám xông loạn , càng ngày càng ngốc nghếch.
Nếu để nàng "trưởng thành" hơn một chút, thật sự gặp nguy hiểm thì ?
Đang nghĩ, về phía Tuyên Viên Vĩnh Lâm.
Trong mắt lóe lên tinh quang.
Vẻ ngoài vô hại, nhưng lời tàn nhẫn.
"Giam , đối ngoại tuyên bố, mưu phản g.i.ế.c cha thất bại, tự vẫn ngay tại chỗ."
Giọng lạnh lùng, tựa như kẻ mắt chỉ là một xa lạ.
Nam Đường thở phào nhẹ nhõm, gật đầu:
"Vâng, Điện hạ!"
Sau khi đáp lời, Tuyên Viên Vĩnh Hạo ngoài.
Hắn trở về tẩm điện, bên trong, Tô Yên đang ngủ say, yên bình.
Nàng ngủ một giấc đến sáng, nhưng hề , đêm qua mưa m.á.u gió tanh, triều đại đổi.
Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh trống , chiếc áo đỏ lộ liễu nàng khác từ lâu.
Nàng bước xuống giường, nghỉ ngơi đủ, tác dụng của thuốc hôm qua cũng tan.
Vừa đến ghế, Xuân Hoa đẩy cửa bước .
Cười :
"Tô Yên, tỉnh ?"
Tô Yên chớp chớp mắt, gật đầu.
Chỉ thấy Xuân Hoa bưng thức ăn , đặt lên bàn.
"Điện hạ căn dặn, bảo ăn hết."
Vừa lúc, nàng cũng đói .
Tự nhiên liền ngoan ngoãn ăn cơm.
Đợi ăn xong, phát hiện Xuân Hoa vẫn .
Tô Yên thắc mắc:
"Còn chuyện gì ?"
Xuân Hoa đáp:
"Điện hạ khi dặn dò, , sẽ theo đó."
Vì cùng Tô Yên việc một thời gian, hai chuyện cũng còn khách sáo như nữa.
Tiểu Hoa khẽ :
"Đây là do tối qua Điện hạ vì chị mà chạy khắp nơi, còn suýt tên Hoàng đế thối tha khinh bạc nên dọa sợ đấy."
Tô Yên tối qua sai.
Nàng l.i.ế.m khóe môi, cũng gì thêm.
Những ngày tiếp theo, Xuân Hoa luôn ở bên cạnh Tô Yên hầu hạ.
Vốn dĩ, phận của hai đều là tỳ nữ, nhưng một hầu hạ .
Trong viện của Tam Hoàng tử, ít tỳ nữ bàn tán xì xào, nhưng Xuân Hoa cảm thấy gì.
Điện hạ dặn gì thì nấy.
Hơn nữa, chỉ riêng mức độ sủng ái mà Điện hạ dành cho Tô Yên, Xuân Hoa dự cảm, Tô Yên sớm muộn gì cũng trở thành chủ nhân thực sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-92.html.]
Việc sớm bồi đắp tình cảm như , cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn.
Trong đình nghỉ mát, Tô Yên cắn một miếng bánh, đó ngó xung quanh.
Tiểu Hoa lên tiếng:
"Ký chủ, hình như chị mấy ngày gặp Điện hạ ?"
Động tác ăn bánh của Tô Yên khựng .
Không gì, chỉ ăn nhanh hơn.
Thần sắc chút ủ rũ.
Kể từ đêm hôm đó, nàng còn gặp Tuyên Viên Vĩnh Hạo nữa.
Thậm chí ngay cả Nam Đường cũng thấy.
Nàng khẽ kéo góc tay áo.
Thỉnh thoảng, nàng sẽ Xuân Hoa kể về những biến động lớn trong cung.
Nghe , Hoàng đế chết, Đại Hoàng tử giết, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử binh biến, Tuyên Viên Vĩnh Hạo lấy danh nghĩa "cần vương" mà c.h.é.m giết.
Hiện giờ, Tuyên Viên Vĩnh Hạo nắm giữ quyền chính, mùng năm đầu tháng sẽ tổ chức lễ đăng cơ lên ngôi Hoàng đế.
Cuối cùng, Tô Yên khẽ :
"Tiểu Hoa."
"Ừm? Ký chủ?"
"Có sách dậy dỗ ?"
"Gì, gì cơ?"
Tô Yên một , thứ hai.
Cắn bánh, sợi dây chuyền pha lê đỏ tươi hình giọt mưa tay .
Tiểu Hoa tự nhiên nhận ký chủ đang chút buồn bã.
Để ký chủ vui vẻ, nó lao đầu kho dữ liệu.
Từng cuốn từng cuốn sàng lọc cho ký chủ.
Chẳng chỉ là sách để dỗ thôi , nó nhất định thể tìm cho ký chủ! Ừm!!
Ngự Thư Phòng.
Tuyên Viên Vĩnh Hạo long ỷ, lật xem tập sách trong tay.
Toàn bộ thư phòng, yên tĩnh.
Bỗng nhiên, chỉ thấy sắc mặt Tuyên Viên Vĩnh Hạo chút âm u, cuốn sách trong tay đột nhiên ném xuống đất, giây tiếp theo, cùng với tất cả tấu chương ngự án đều "ầm" một tiếng, hất xuống đất.
Nam Đường hầu một bên, thấy, kìm nuốt một ngụm nước bọt.
Điện hạ bây giờ phận là thiên tử, vạn , chỉ là... tâm trạng ngày càng tệ hơn.
Rất lâu đó, Tuyên Viên Vĩnh Hạo cụp mắt đó,
Khóe môi mỏng lạnh khẽ hé mở:
"Nàng bao giờ nhắc đến ?"
Nam Đường lúc cũng nên gì, một hồi im lặng dài, chọn một cách nước đôi:
"Có lẽ, Tô Yên cô nương từng nhắc đến, chỉ là Xuân Hoa mặt ở đó."
Nam Đường, một nam nhân to lớn, suốt ngày múa thương múa kiếm, mà an ủi ?
Lời an ủi thốt , bản Nam Đường cũng cảm thấy chút đáng tin nào.
Sau đó, thấy sắc mặt chủ tử càng khó coi hơn.