Màn đêm buông xuống, trong tẩm điện của Tam Hoàng tử, một ngọn đèn vẫn còn sáng, theo một làn gió thổi qua, bóng nến hắt những hình ảnh uốn lượn, lúc sáng lúc tối.
Trước giường bệnh, đàn ông ôn nhuận như ngọc tựa đầu giường, tay cầm một cuốn sách cũ kỹ.
Những ngón tay thon dài lật từng trang một, hàng mi rõ nét đổ bóng, khẽ rung lên, toát vẻ tái nhợt yếu ớt.
Bên cạnh giường, một áo đen đang quỳ.
Người áo đen chắp tay, rõ mặt:
"Chủ tử, hôm nay kẻ đẩy xuống hồ nước là của Nhị Hoàng tử."
Lời dứt, giường vẫn lật sách trong tay, chút ngừng nghỉ.
Rất lâu , mới giọng hòa hoãn, ôn nhuận của :
"Cổ trùng trong Nhị Hoàng bấy lâu nay vẫn yên phận, thế nên Hoàng mới đắc ý như ."
Người áo đen thấy từ "cổ trùng" trong miệng chủ tử , nghĩ đến điều gì mà cổ họng nuốt khan một tiếng.
Hắn lập tức hỏi:
"Ý của chủ tử là..."
"Giữ cho một thở, để thoi thóp mà chờ Đại Hoàng cùng , đường bạn bầu."
Lời ấm áp nhưng lạnh lẽo, vẫn với vẻ mặt tái nhợt yếu ớt đó, nhưng những gì khiến rợn tóc gáy.
Tuy nhiên, đối với điều , áo đen rõ ràng sớm quen thuộc:
"Dạ."
Giây tiếp theo, biến mất mắt, cả tẩm điện như thể từng ai xuất hiện.
Tuyên Viên Vĩnh Hạo vẫn nhanh chậm lật cuốn sách trong tay, ánh nến hắt bóng nghiêng, yếu ớt bệnh tật.
Không thấy chỗ nào buồn , khóe môi mỏng lạnh lẽo của cong lên, vẫn đẽ như .
Năm ngày đó, Tuyên Viên Vĩnh Hạo vẫn bệnh giường.
Theo lời Thái y, Tam Hoàng tử vốn dĩ thể chất yếu ớt.
Lại gặp việc rơi xuống nước tiết trời thu sâu , hàn khí nhập thể, cần nghỉ ngơi thật , nếu dễ để bệnh căn.
Năm ngày , luôn hai vị Xuân Hoa và Thu Thực tận tình hầu hạ bên cạnh Tam Hoàng tử.
Vì , Tô Yên bình thường việc gì khác ngoài việc lau chùi bàn ghế, bình hoa bày biện.
Khi rảnh rỗi, cô liền lôi mười mấy cuốn tiểu thuyết đấu đá chốn thâm cung mà Tiểu Hoa tìm cho cô hết.
Đang lúc nàng say sưa, đột nhiên cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, gấp gáp:
"Tô Yên, ở đó ?"
Là giọng của Xuân Hoa.
Tô Yên dậy, đến cửa, mở cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-44.html.]
Thấy Xuân Hoa thở hổn hển, vẻ mặt vội vàng, cô nghi hoặc:
"Có chuyện gì ?"
Xuân Hoa lau mồ hôi trán:
"Tam Hoàng tử gặp , mau ."
Tô Yên nghi hoặc:
"Tam Hoàng tử gặp ư?"
Xuân Hoa vội vàng:
"Ôi chao, kịp giải thích , nhanh ."
Lời dứt, nàng liền kéo tay Tô Yên chạy vội.
Đến tẩm cung của Tam Hoàng tử, đúng lúc thấy một cung nữ y phục xộc xệch, dáng vẻ chật vật, run rẩy kéo ngoài.
Tô Yên cảnh đó, bao nhiêu cuốn tiểu thuyết cung đấu cũng uổng công , trong đầu cô hiện lên mấy chữ: 'Quyến rũ thất bại'.
Lúc , Thu Thực cũng đang quỳ cửa tẩm điện, vẻ mặt xám ngắt như tro tàn.
Xuân Hoa nhẹ nhàng đẩy Tô Yên một cái, tiện tay đưa bát thuốc trong tay cung nữ đang cung kính bên cạnh tay Tô Yên.
"Mau , bát thuốc nhớ đút cho Điện hạ uống đó."
Nàng cẩn thận dặn dò, thấy Tô Yên gật đầu, bước trong, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa bước tẩm điện, một mùi long diên hương thoang thoảng bay mũi.
Khác với sự căng thẳng lo lắng bên ngoài, khí bên trong tĩnh lặng và yên bình, như thể chốn tịnh thổ sẽ bất cứ điều gì quấy rầy.
Trên giường, Tuyên Viên Vĩnh Hạo tựa gối, khoác bộ nội y lụa trắng tinh tươm.
Nghe thấy tiếng bước chân gần, Tuyên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu lên, môi đỏ răng trắng, vẻ thanh thoát.
Đôi mắt đen láy chăm chú, cùng với dáng vẻ ốm yếu, tái nhợt của , chỉ cần liếc mắt một cái khiến nảy sinh ý che chở, kìm mà bảo bọc.
Tô Yên bưng thuốc đến cách giường bệnh một đoạn thì dừng , thi lễ, :
"Điện hạ, đến giờ uống thuốc ạ."
Tuyên Viên Vĩnh Hạo nàng, nửa khắc , giọng hòa hoãn cất lên:
"Lại đây."
Tô Yên khẽ động chân, tiến thêm hai bước.
Tuyên Viên Vĩnh Hạo nàng, đôi mắt đen thẫm, khóe môi khẽ cong, thêm một :
"Lại đây."
Tô Yên khựng một chút, vẫn bước đến bên giường.
Sau đó, nàng cúi , dáng vẻ cung kính khiêm tốn.
"Đến giờ uống thuốc ạ."