Tiểu Hoa ngập ngừng: "Ờ... câu chuyện kinh dị 'Mỹ nhân ngư ăn thịt hủy diệt thế giới'."
Tô Yên khựng . "Vậy, kết cục của Donovan trong cuốn sách đó là gì?"
"Ờ... khi gây bao sóng gió, tàn sát khắp nơi, cảm thấy chánngán thì liền ẩn trở về biển sâu. Những trong cuốn sách đó nghĩ rằng mỹ nhân ngư ăn thịt ch.ế.t, liền bắt đầu ăn mừng. Cuối truyện, khi rời , Donovan ăn thêm một bữa nữa."
Tiểu Hoa xong.
Im lặng.
Quả nhiên, mỹ nhân ngư ăn thịt dù ở câu chuyện nào cũng chẳng là thứ lành gì.
lúc , Tô Yên cảm thấy một bên má đau, nàng bừng tỉnh. Phát hiện Donovan đang véo má nàng, chỉ dùng một chút lực, quá đau. Hắn mỉm nhàn nhạt, Tô Yên cuối cùng cũng hồn: "Đang nghĩ gì mà nhập thần thế?"
Tô Yên , giật : "Sao xuống giường ?"
Vừa , nàng dậy, đỡ xuống. Về nỗi đau mà một cá chịu khi biến đuôi thành đôi chân, Tô Yên đại khái nắm . Vì , suốt mười ngày qua, nàng hiếm khi cho Donovan xuống giường .
Donovan vươn tay, kéo Tô Yên , ôm cô lòng .
Hắn nở nụ nhàn nhạt, tựa gió xuân: "Ta khỏe ."
Nghe , giọng còn khàn đặc nữa, ngữ điệu tuy còn mơ màng, mê hoặc như , nhưng thêm một chút trầm ấm đầy quyến rũ. Khiến Tô Yên là trong lòng ngứa ngáy khôn nguôi.
Tô Yên vẫn yên tâm, dậy. Donovan trông vẻ yếu hơn Tô Yên, nhưng thực chất khỏe hơn nàng nhiều. Hắn giữ chặt nàng, cho nàng rời khỏi lòng . Ôm trọn lấy nàng, mặt lộ nụ hài lòng.
Rất lâu , : "Tô Yên."
"Ừm?"
"Chân lành ."
"Ừm ừm."
Chàng mà.
"Ta còn đuôi cá nữa, đôi chân, trở thành một con ."
"Ừm ừm."
Tô Yên gật đầu đồng ý.
"Ta cũng là một con ."
"."
"Chúng yêu ."
"Ừm."
"Vậy thì, tối nay chúng nên thật sự "ngủ" cùng ?"
"A...?"
Tô Yên chớp chớp mắt, Donovan.
Donovan vẫn mỉm nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ nàng thuộc về em?"
Donovan, từ bỏ phận cá ăn thịt, bắt đầu nhập vai hoá thành sói trắng lớn, từng bước từng bước "dụ dỗ, lừa gạt" tiểu "sư tử" Tô Yên.
Tô Yên gật gật đầu: "Muốn."
"Còn thiếu một bước nữa .... đúng ?"
Tô Yên kịp trả lời, Tiểu Hoa thì thầm: "Ký chủ! Chị tỉnh táo lên, cái tên Donovan xa đang dụ dỗ chị đó."
Hừ, còn bày đặt giở trò với Ký chủ của nó, nghĩ Ký chủ của nó hiểu gì ?
Đáng tiếc ....
Ký chủ của nó thật sự ...
nó hiểu hết! Nó cái gì cũng hiểu!
Tô Yên theo bản năng liếc chân Donovan, ngập ngừng: "Chân , chắc còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-178.html.]
Donovan cụp mắt xuống, tay nắm lấy tay Tô Yên: " chờ nữa."
"Ừm..."
Tô Yên do dự.
Donovan ngẩng đầu lên, Tô Yên, trong đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu hình bóng của riêng nàng, trắng trợn táo bạo : "Ta tất cả của nàng."
Tiểu Hoa: "..."
Hừ, cầm thú!
Dứt lời, Donovan bế bổng Tô Yên lên. Lúc chẳng đợi trời tối nữa. Từng bước từng bước về phía lâu đài.
Đến khi trở về phòng ngủ, lúc Tô Yên mới chắc chắn.
Chân thật sự khỏe .
, khi nàng còn đang thất thần, thì "cầm thú" nào đó lột sạch.
Khi Donovan ôm chặt Tô Yên, nàng thể cảm nhận thở của đột nhiên trở nên nóng bỏng và nặng nề.
Trên mặt hiện lên những cảm xúc khó hiểu, và chút dữ tợn. Ánh mắt , như thể chỉ cần vài phút nữa là sẽ nuốt chửng Tô Yên bụng.
Sau đó, âm thanh ái nổi lên.
Những tiếng rên rỉ hòa quyện với đủ loại âm thanh, vang vọng khắp phòng ngủ.
Giữa những âm thanh đứt quãng, thể thấy giọng Tô Yên trầm bổng: "Chàng điều ước nào thực hiện ?"
"Có."
"Là, ừm, gì ?"
"Muốn nàng vĩnh viễn ở bên , mỗi ngày đều thể 'ăn thịt'."
Lời tràn ngập dục vọng, dứt lời, cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của Tô Yên.
Ngoài cửa.
Tiểu Hồng chạy loanh quanh, chạy mệt liền về phòng tìm Tô Yên chơi. Kết quả đến cửa thấy tiếng rên rỉ ái vọng từ bên trong.
Tiểu Hồng lắc lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ. Nó ghé sát gần rõ hơn.
Tiểu Trùng: "Xì xì xì xì."
"Đồ ngốc, dựa sát thế gì? Đi chơi thêm một vòng nữa !"
Tiểu Hồng nghi hoặc: "Rít rít rít rít rít?"
"Tại ? tìm Tô Yên chơi."
Tiểu Trùng lời liền Tiểu Hồng từng thấy chuyện , cũng từng trải qua. Lười biếng thèm để ý đến nó, liền buông một câu bâng quơ:
"Xì xì xì xì xì xì xì xì."
"Donovan đang ở trong đó, bây giờ mà , chơi với ngươi chỉ sợ Tô Yên , mà là Donovan đấy. Sau đó, liền đục cho thêm mấy phát nữa."
Vừa nghĩ đến Donovan, Tiểu Hồng liền nhớ đến bốn cái lỗ đuôi . Mặc dù lành lặn, nhưng vẫn để vết sẹo tâm lý.
Nó lặng lẽ rụt đuôi .
Rồi lững thững bỏ .
Nhiều năm .
Dân làng xung quanh đều , núi một lâu đài cổ, trong lâu đài một công chúa và một hoàng tử tuấn tú ở bên từ lâu .
Và họ vẫn luôn yêu tha thiết.
Cho đến mãi mãi về .
Cho đến khi cả hai đều qua đời, họ chôn cất gần con sông nhỏ phía lâu đài cổ.
Cùng .