Quyền Từ trầm ngâm, ngón tay gõ nhịp tách tách, chậm rãi, đôi mắt đen kịt:
“Em đến đây chỉ vì chuyện thôi ?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, chút cảm xúc nào.
Tô Yên thấy vẻ mặt như , đưa tay giật giật cà vạt n.g.ự.c , giọng điệu nghiêm túc:
“Em cần trả lời thẳng thắn.”
“Trả lời em chuyện gì?”
“Có động tay La Nguyên Kiệt ?”
Nghe thấy lời , Quyền Từ nhếch môi, nụ càng sâu.
Hắn lười biếng dựa ghế, trong lòng sớm dậy sóng:
“Phải.”
Hắn che giấu thủ đoạn của , Tô Yên hỏi gì, liền trả lời nấy.
Tô Yên giận dỗi:
“Vậy tại hôm qua sẽ tha cho ?”
Đôi mắt Quyền Từ thâm thúy, ghen tị thể kìm nén dâng lên trong lòng .
Tha cho ?
Chỉ bộ dạng em bảo vệ hôm qua, lão tử gi.ế.t ch.ế.t một nghìn .
Hiện tại còn ch.ế.t !
lời , .
Thay đó, nắm lấy tay Tô Yên, giọng điệu thờ ơ:
“Hôm qua lời là, chỉ cần em thoải mái, sẽ tha cho .”
Tô Yên gật đầu, xem, chính cũng mà?
Kết quả… Quyền Từ chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ , đôi mắt đào hoa nheo , dường như đang hồi vị:
“Hôm qua, em bất tỉnh ba giữa chừng, để thể hiện sự cảm thông với cơ thể nhỏ bé của em, cho nên kiềm chế .... một chút. Nếu như , đương nhiên thể tha cho .”
Tô Yên trợn tròn mắt, :
“Anh! ...”
Tiếp theo nên gì ?
là ... dường như như cũng sai.
Quyền Từ vẻ mặt rối rắm của cô, bật .
Sao cô thể ngoan ngoãn, ngây thơ đến thế?
Đôi mắt trong veo của cô khiến trái tim gần như mềm nhũn.
Giọng Tiểu Hoa đột nhiên vang lên:
“Leng keng, ngôi thứ hai sáng. Ký chủ cố lên! Chiến thắng ở ngay mắt!”
Tô Yên cau mày, lấy từ túi một viên kẹo sữa dâu.
Bóc vỏ cho miệng.
Làm để La Nguyên Kiệt ch.ế.t đây?
Ưm… khó quá, đau đầu.
Cô nhai viên kẹo sữa dâu, hương vị sữa dâu lan tỏa trong miệng.
La Nguyên Kiệt, yếu quá.
Hắn thậm chí còn thể tự bảo vệ ?
Tô Yên cúi đầu, chút khinh thường La Nguyên Kiệt yếu ớt như .
Quyền Từ cô lấy kẹo mềm ăn.
Dường như trong túi cô lúc nào cũng sẵn kẹo sữa dâu.
Thứ ngon đến thế ?
Hắn , đang định tiến gần.
Kết quả, đang bàn trầm tư, như kiên định điều gì đó.
Vụt một cái nhảy xuống khỏi bàn, mặt , nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-134.html.]
“Em đây.”
Quyền Từ nhướng mày, ngoài trời tối.
Hắn cũng dậy, tiện tay ôm cô lòng:
“Cùng .”
Tô Yên , lắc đầu:
“Em về nhà.”
“Đi ? Về phim ?”
Tô Yên từ tốn, nếu là đây, cô chắc chắn sẽ mở miệng ngay.
… cô cảm thấy nếu , Quyền Từ sẽ vui.
Thế nên cô do dự trong chốc lát.
Người nào đó với chỉ thông minh trác tuyệt nào đó với chỉ thông minh gần như bằng , đang ở trong lòng chần chừ, càng nuốt chửng nào đó từng chút , từng chút một , từ xuống , từ trong ngoài, để cô bất kỳ bí mật nào với nữa.
Hắn vô thức thốt :
“Ngoan, trời tối , về nhà mà ngoài?”
Tô Yên thấy hai chữ ‘ngoan’ thì ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng.
“Anh…”
Người nào đó cúi đầu, một nụ hôn đầy sự chiếm hữu rốt cuộc đổ sập xuống.
Thật sự nhịn , liền ăn luôn.
Hai ở trong căn phòng một bóng , quấn quýt dây dưa lâu.
Ít nhất hơn nửa tiếng , hai mới bước khỏi tòa nhà.
Bên ngoài trời tối đen, xe cộ tấp nập, dòng xe cuồn cuộn.
Tô Yên ngóng đợi:
Hửm?
Sao thấy An Nguyên Phi nhỉ?
Quyền Từ cô xe, mãi chịu .
“Hửm? Đánh rơi đồ ?”
Tô Yên đó do dự hồi lâu, cuối cùng, vẫn xe về nhà.
Sáng sớm hôm .
Cô dậy sớm, lấy hai cái bánh bao bàn, mỗi cái cắn một miếng.
Vừa ăn, định ngoài.
Lúc , Quyền Từ vẫn .
Thấy cô vội vàng ngoài như , một tay kéo cô :
“Gấp gì chứ, ăn xong .”
Tô Yên nhanh ăn hết hai cái bánh bao nhỏ, dậy:
“Em đây.”
Nói xong, cô ngoài.
Nửa giờ , An Nguyên Phi gọi điện cho Quyền Từ.
“Đại ca, Tô Yên thương ? Sao một đến bệnh viện?”
Vốn dĩ, hôm nay An Nguyên Phi đến bệnh viện để mua ít dầu hồng hoa xoa đầu gối va chạm mấy hôm .
Nào ngờ, ngoài, thấy Tô Yên một về phía khu nội trú.
Tiếc là Tô Yên thấy , nên mới tò mò gọi điện hỏi Quyền Từ một câu.
câu khiến trái tim Quyền Từ thắt .
Hắn đột nhiên dậy, giọng điệu lạnh hẳn:
“Ở ? Anh đó mà canh chừng cho ! Nếu thấy cô , lột da .”
Quyền Từ chuyện, bình thường một cách âm trầm, biến thái, khiến xong đều rùng .
Lúc , giọng điệu đột nhiên hạ thấp, lạnh lẽo như một con quỷ đến từ âm trì địa ngục.
An Nguyên Phi gần như vô thức thẳng :
“Vâng.”