Một nụ hôn hạ xuống, Tô Yên bỗng nhíu mày, chỉ thấy đầu óc truyền đến một cơn đau nhói. Khi hồn trở , cô thấy tiếng Tiểu Hoa trong chiếc khuyên tai, giọng run rẩy:
“Ký chủ~ Em sợ, em sợ lắm~~!!”
Oa oa oa.
Nam chính gì mà điên loạn thế ?
Lúc Tô Yên Làm gì còn thời gian mà quan tâm Tiểu Hoa đang sợ cái gì. Vừa trí nhớ của cô giống như gián đoạn trong một thời gian ngắn, rốt cuộc xảy chuyện gì?
Tô Yên mờ mịt. Rồi cô ngẩng đầu lên, thấy màu đỏ tươi vẫn còn rút lui trong mắt Quyền Từ.
Cô còn kịp gì, Quyền Từ nhướng mày, giọng trầm thấp pha lẫn ý :
“Tỉnh ?”
Hai chữ của khiến Tô Yên mất một lúc mới phản ứng kịp.
Màu đỏ tươi trong mắt biến mất, trở đen tuyền.
Tô Yên l.i.ế.m môi, chỉ cảm thấy môi nhói. Ánh mắt ướt át, nghi hoặc:
“ gì ?”
Quyền Từ mỉm , khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm mê hoặc.
“Em , Tiểu Hồng, Tiểu Trùng, đều ngoan.”
Tô Yên im lặng, bắt đầu cùng dung lượng não ít ỏi của lâm trầm tư.
Hắn đưa tay. Giúp cô chỉnh cổ áo. Khóe môi cong lên, nụ càng sâu hơn.
Một lúc .
Quyền Từ chậm rãi :
“Được , bây giờ lẽ em nên kể cho . Rốt cuộc chuyện Tiểu Trùng với Tiểu Hồng là ?”
Vừa dứt lời.
Hắn đầy ẩn ý:
“Em dường như nhiều chuyện giấu đấy. Gối ôm di động ạ.”
Ừm.
Đây là một thói quen .
mà.
So với những chuyện , một chuyện càng quan trọng hơn.
Tiếp đó, Quyền Từ , giọng khàn khàn:
“Em , em thích từ lâu .”
Những chuyện đó, so với điều …
Chẳng là gì cả.
Đây mới là điều để tâm nhất.
Tô Yên nắm nắm góc áo.
Quyền Từ vươn tay, trực tiếp kéo cô về phía phòng khách. Ánh mắt đen láy, nhưng gì đó cuộn trào sôi sục, lạnh băng như bình thường. Hắn tiếp tục ép cô:
“Em thích .”
Tô Yên vẫn nắm góc áo, gì.
Cô ?
Quyền Từ thể vì cô mà cứ thế bỏ qua chứ?
“Nói, .”
Lúc còn là ép hỏi nữa. Đây là ép buộc, nhất định nhận đáp án hài lòng mới bỏ qua.
Rất lâu .
Cô gật đầu.
“Phải.”
Cuối cùng.
Quyền Từ cũng điều .
Thật sự .
Gối ôm di động vốn dĩ thích . Hắn ưu tú như , tuy chút ... nhưng quan trọng, khuyết điểm nhỏ thể bỏ qua. Trên đời gì "" hơn nữa chứ, thích thì còn thể thích ai ?
Dù , nhắm trúng, cô cũng cơ hội đổi đáp án nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-113.html.]
Ai đó độc đoán. Trực tiếp tự động cắt đứt đường lui của Tô Yên, trong lúc cô đến
Người là của .
Ai động đến gi.ế.t ai.
Sau đó, vốn định kéo nàng phòng khách. Hắn chuyển hướng, trực tiếp lên lầu. Tốc độ nhanh hơn một chút.
Tô Yên nhanh chóng bước theo :
“Sao ?”
Quyền Từ đáp thẳng thắn:
“Đi ngủ.”
Tô Yên:
“A ?”
Hoàn hiểu mạch não của đàn ông hoạt động kiểu gì.
Vừa đáp một tiếng.
Xoạch, cửa phòng đá tung.
Sau đó, cạch một tiếng, cửa phòng đóng sập .
Mọi thứ trong phòng, đều còn thấy nữa.
······················
Sáng hôm .
Tô Yên tỉnh dậy.
Cô dường như ngủ lâu. Chớp chớp mắt. Nhìn quanh một vòng.
Lúc , trong đầu vang lên giọng non nớt:
Tiểu Hoa kìm lên tiếng:
“Ký chủ~ Wow~ Chị với Quyền Từ… Wow~”
Dù Tiểu Hoa bất kỳ từ khóa giới hạn nào. thứ đều cần cũng rõ.
Tô Yên :
“Tiểu Hoa.”
“Ừm?”
“Hơi lạ.”
“Chuyện gì?”
Tô Yên viên hồng ngọc hình giọt nước lấp lánh cổ tay . Cô đưa tay, chạm .
Sát khí Quyền Từ nặng. Dù mang một vẻ ngoài tuấn mỹ như , chuyện cũng pha chút ý .
, gần như ngay từ đầu gặp mặt, cô cảm nhận điều đó. Cô thích những thứ tiêu cực. Sự gi.ế.t chóc cố chấp, sự tàn bạo cực đoan.
Có lẽ vì trở thành Chủ Thần, những thứ cực đoan, lệch lạc đó đều ở vị trí đối lập với cô. Hoặc là phớt lờ, hoặc là gi.ế.t ch.ế.t. Đối mặt với những như , tim cô sẽ sản sinh cảm giác bài xích, chán ghét.
, khi ở bên Quyền Từ, thì . Cô thích ở bên , dù là cùng ngủ, khi hôn cô, cô đều cảm thấy thoải mái.
Tại ?
Có vì… ngay từ đầu gặp mặt cô , họ thực là cùng một ?
Vì cô tin rằng Quyền Từ sẽ hại cô chăng?
Cô viên hồng ngọc cổ tay.
Tiểu Hoa thấy ký chủ ngẩn viên hồng ngọc đó, liền lên tiếng:
“Ký chủ, chị sẽ nghĩ đến đứa trẻ đó chứ?”
Tính toán kỹ, đứa trẻ đó cũng nên lớn chứ?
Ký chủ… sẽ thích đứa trẻ đó chứ?
Tiểu Hoa trong đầu hiện ít chuyện bát quái, kìm hỏi:
“Ký chủ, chị thích đứa trẻ đó hơn, thích nam chính hơn?”
Tô Yên mân mê viên hồng ngọc hình giọt nước đỏ tươi cổ tay, khẽ lẩm bẩm:
“Họ vốn dĩ là cùng một mà.”
Lời cô chậm rãi buông xuống.
Ban đầu cô thấy gì lạ. Thậm chí còn nghĩ Tiểu Hoa cũng chuyện đó.