Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HỆ THỐNG CHO TA KỊCH BẢN VẠN NGƯỜI GHÉT - CHƯƠNG 4: THANH KIẾM KIA HUYNH ẤY GIẤU Ở ĐÂU

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:02:41
Lượt xem: 506

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta cố gắng đứng thẳng, nói với Quý Lận câu thoại kia.

"Ca, cả đời này huynh chỉ xứng làm chó của ta."

Ta không nghe rõ Quý Lận có trả lời hay không, lảo đảo, mơ mơ hồ hồ đi được mấy bước, trực tiếp ngất xỉu trên chân hắn.

Hử?

Hắn giấu thanh kiếm đó ở đâu vậy?

Sao lúc nãy không thấy, mà giờ lại đụng phải?

Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi ta ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, ta sốt đến mức môi bong tróc, mắt khô khốc.

Bên giường có một người đàn ông lạ mặt nằm.

Quay mặt sang, là một khuôn mặt với tỉ lệ vàng, cực kỳ chuẩn mực, đẹp đến nao lòng.

Hắn nhìn ta chằm chằm, không cảm xúc, vừa mở miệng đã khiến ta nước mắt giàn giụa.

"Không nhận ra ta à? Ký chủ."

Ta nức nở khóc.

"Thôi thôi, ta biết ngươi thấy người thật nên kích động."

Hắn hiểu lầm rồi.

Ta chỉ là nghĩ đến việc sau này sẽ bị hệ thống chỉ thẳng vào mặt mà mắng, nên có chút sợ hãi.

Hệ thống có vẻ không thoải mái giúp ta lau nước mắt, "Đừng khóc nữa, cho ngươi nghỉ bệnh một tháng. Khỏe lại rồi, ngươi phải thể hiện cho tốt đấy."

Ta nói, "Không sao đâu, hệ thống tiên sinh. Ta chịu được."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hệ thống bất đắc dĩ, "Thôi đi, người ta chạy mất rồi."

"Hả?"

"Sau khi ngươi ngất, tay Quý Lận đã rút ra khỏi xiềng xích. May mà ta phản ứng nhanh, vội vàng tạo ra một thân xác thật, chạy đến chỗ ngươi, không thì ngươi đã bị hắn bóp c.h.ế.t rồi. Nhưng trong cái rủi có cái may, ta cứu được ngươi, nhưng hắn nghe thấy tiếng động của ta, lập tức bỏ trốn."

"Xin lỗi, ta lại làm liên lụy đến ngươi rồi." Ta buồn bã và áy náy.

Ta cúi đầu, "Có lẽ ta đúng là đồ vô dụng."

Hệ thống nghe vậy, vừa bực bội vừa khó chịu hét lên, "Thôi đi! Xin lỗi!"

Ta ngơ ngác ngẩng đầu.

Hệ thống nói, "Lúc đó ta không nên gọi ngươi là đồ vô dụng! Được chưa! Ngươi đừng có nhớ dai mấy lời đó thế chứ."

Ta vui vẻ nói, "Vậy lần này ta làm không tệ chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-cho-ta-kich-ban-van-nguoi-ghet/chuong-4-thanh-kiem-kia-huynh-ay-giau-o-dau.html.]

Hệ thống quay mặt đi, "…Coi như vậy đi."

Ta nằm trong chăn mềm mại, mỉm cười, "Tốt quá, ta sẽ tiếp tục cố gắng, để hệ thống tiên sinh và ta đều nhanh chóng về nhà."

Trong thế giới của ta, ta có chút xui xẻo.

Ta bị bắt nạt suốt sáu năm, đến khi bố mẹ bận rộn của ta phát hiện ra, thì ta đã hình thành tính cách nhu nhược và nhút nhát.

Bố mẹ ta vì thế cũng đổi sang công việc nhàn hạ hơn, mang theo sự áy náy với ta, đối xử với ta rất tốt.

Chính vì vậy, ta luôn không muốn làm chuyện xấu.

Bởi vì ta hiểu rõ, một chuyện xấu có thể gây ra bóng ma tâm lý cả đời cho người khác.

Hệ thống im lặng hồi lâu, "Tại sao còn muốn quay về thế giới cũ? Ngươi quên rồi sao, cơ thể đó của ngươi đã ung thư giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa."

Ta trả lời không chút do dự, "Nhưng ở đó có bố mẹ ta."

Hệ thống nắm chặt tay, quay lưng về phía ta, cuối cùng nói,

"...À đúng rồi, trong truyện Quý Lận cũng tìm được cơ hội trốn thoát khỏi ngươi. Cho nên trong cái rủi có cái may, cốt truyện không thay đổi quá nhiều. Một tháng sau, nữ chính sẽ giúp hắn dưỡng thương, hắn sẽ cùng bạn cũ và nữ chính quay lại kinh thành."

"Lúc đó, hắn đã tìm được cha ruột của mình là Dụ Vương, nhưng lại giấu đi, chỉ để báo thù những kẻ từng bắt nạt hắn. Nhưng ngươi lại lầm tưởng hắn không nơi nương tựa, ngược lại càng thêm ngang ngược sỉ nhục hắn."

Ta gật đầu, ghi nhớ cẩn thận.

Hệ thống quay đầu lại, nhìn ta, "Đúng rồi, ở đây ta có thân phận là đường huynh xa của ngươi, Tịch Đồng. Quý Lận có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cho nên sau này ngươi đi đâu cũng phải mang ta theo, biết chưa?"

Ta ngoan ngoãn gật đầu, "Biết rồi, Tịch Đồng ca ca."

Một tháng sau.

Cái tên Tịch Đồng gần như đã truyền khắp hội bạn bè của ta.

Giờ thì ai cũng biết, Quý Bồng gian xảo độc ác kia lại có một đường ca đẹp trai, hoàn hảo đến mức không gì không làm được, lại chỉ thích bám lấy nàng ta.

Ta suýt chút nữa bị ánh mắt ghen tị của người khác thiêu chết.

Nhưng sau lưng, lại bị Tịch Đồng nhéo má mắng cho một trận.

"Vừa rồi người ta dùng đủ lời lẽ mắng ngươi là thứ nữ thấp hèn, sao ngươi không hắt ly trà nóng đó vào mặt nó, rồi đạp c.h.ế.t hắn đi!"

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Ta có phản bác, ta nói ta không phải."

"Trời ơi!" Tịch Đồng giận cá c.h.é.m thớt.

Hắn bực bội nói, "Thôi, lần này tha cho hắn. Bữa tiệc này ô yên chướng khí, chắc cũng không gặp được Quý Lận, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tát hắn hai cái, rồi chúng ta về."

Ta ngoan ngoãn đi theo sau Tịch Đồng, hắn giống như gà mẹ đang tức giận dẫn con gà con bị mổ trụi lông, trở lại bữa tiệc.

Vừa đi được vài bước, Ta lại cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh lẽo mang theo ác ý.

Ta quay đầu lại, trong góc bữa tiệc, nhìn thấy Quý Lận đang cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu, mặt không cảm xúc.

Hắn thay đổi rồi.

Loading...