Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HỆ THỐNG CHO TA KỊCH BẢN VẠN NGƯỜI GHÉT - CHƯƠNG 2: TA CÓ THỂ SỈ NHỤC RỒI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-13 04:19:37
Lượt xem: 537

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Quý Lận lần đầu tiên thoáng qua vẻ bối rối, hắn nắm chặt cổ tay ta, túm lấy cổ áo ta, ép ta phải nhìn thẳng vào hắn.

"Không được nghĩ lung tung. Ta chỉ là lâu rồi không...... mới dễ dàng......"

Hắn hít sâu một hơi, kết thúc lời nói không rõ ràng này, lạnh lùng nói: "Đi xa một chút!"

Đàn ông từng ra trận, chỉ cần lớn tiếng một chút, cũng đủ khiến kẻ nhát gan như ta sợ đến mềm nhũn cả chân, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy mất.

Đợi về đến phòng, ta thở hổn hển, mới dám nói chuyện với hệ thống: "Lần này coi như thành công rồi chứ? Hệ thống tiên sinh."

Ta đếm ngón tay, "Ta hất canh, còn đá hắn mấy cái, hắn còn giận dữ quát ta nữa."

Hệ thống câm nín, tức giận nói: 【Nhiệm vụ tiếp theo, là sau khi Quý Lận bị đuổi khỏi Quý gia, nhốt hắn lại, ngày ngày đánh đập, sỉ nhục hắn.】

"Sỉ nhục thế nào?"

【Ngươi tự do phát huy...... Thôi, bỏ đi, đến lúc đó cứ nghe theo ta, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy, không được nói thừa, làm thừa, nghe rõ chưa?】

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Hệ thống vẫn không yên tâm.

【Quý Bồng, ngươi có biết nghe lời ta là thế nào không? Ta bảo ngươi thở mạnh, ngươi không được thở nhẹ, ta bảo ngươi không được khóc, thì ngươi phải thu nước mắt lại!】

Ta nắm chặt tay, đảm bảo với hắn: "Lần sau ta sẽ cố gắng làm được! Xin lỗi, hệ thống tiên sinh, lần này ta đã làm chậm trễ ngươi."

Hệ thống lúc này mới hài lòng.

【Đúng rồi, trong truyện miêu tả về đoạn này của Quý Lận rất ít, nên ngươi chỉ cần nhớ, ngươi nhất định phải nói một câu thoại là đủ rồi.】

Hắn còn bắt chước giọng điệu cực kỳ sinh động.

Lạnh lùng lại khinh bạc, độc ác lại tàn nhẫn.

【Ca, cả đời này huynh chỉ xứng làm chó của ta.】

Khi Quý Lận bị đuổi ra ngoài, trên người toàn là vết thương do gậy đánh, bộ quần áo vải thô mỏng manh hoàn toàn không che được gió lạnh thấu xương.

Hắn chỉ mang theo thanh bội kiếm đổi bằng quân công và chiếc túi thơm mẹ để lại.

Bóng dáng lẻ loi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, dù ở trong nghịch cảnh, cũng không thay đổi khí phách ngày thường.

Vốn tưởng rằng hắn không còn lưu luyến gì với Quý phủ, nhưng hắn đứng ở cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi tiểu lại.

"Quý Bồng đâu?"

Tiểu lại mặt lạnh tanh: "Quý Lận, giờ ngươi không còn là người của Quý gia nữa, hành tung của Quý tiểu thư còn cần phải báo cáo với ngươi sao?"

Ánh mắt Quý Lận lóe lên, cuối cùng cười lạnh: "Ta chỉ là may mắn vì ngươinương phiền phức kia không đến cản đường ta, sau này Quý gia và ta, đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nữa."

Mà ta đang trốn trong góc hẻm, nghe thấy lời này, tim đập thình thịch.

Sao hắn biết, ta muốn đến cản hắn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-cho-ta-kich-ban-van-nguoi-ghet/chuong-2-ta-co-the-si-nhuc-roi.html.]

【Ngươi đừng có run nữa! Hắn đến rồi! Cầm gậy lên, đập vào đầu hắn, trói vào xe!】 Hệ thống giận dữ quát.

Ta lảo đảo chạy ra, lần này ta không chào hỏi hắn.

Trực tiếp giơ cao cây gậy.

"Bốp!"

Quý Lận ngã xuống đất.

Ta mới khẽ nói: "Ca, xin lỗi."

May mà ta đã lau sạch chỗ đó trước, lại còn trải đệm.

Nếu không để người ta úp mặt xuống đất bùn, thật bất lịch sự.

Ta thở phào nhẹ nhõm, kẹp nách hắn, kéo hắn vào xe ngựa.

Quý Lận gầy hơn ta tưởng, đến gần mới thấy, hắn gầy đến mức xương gò má nhô cao, hốc mắt trũng sâu.

Ta thở dài.

Hắn cũng chỉ là thiếu niên mới đôi mươi, những ngày này, lại phải chịu đựng cảnh chúng bạn xa lánh, phạt quỳ, trượng trách.

Vậy mà vẫn kiên cường như vậy, một giọt nước mắt cũng không rơi.

Đâu giống như ta, chỉ nghĩ đến cảnh ngộ của Quý Lận, đã thấy mắt cay xè.

Ta thật ngưỡng mộ hắn. Nếu ở thế giới thực gặp được hắn, ta nhất định sẽ cố gắng trở thành bạn tốt của hắn.

Hắn to con, ta sợ mình kéo không vững, làm đầu hắn đập vào cửa xe.

Liền nhẹ nhàng đỡ đầu hắn, tựa vào n.g.ự.c ta.

Dù sao Quý Lận đã ngất rồi, hệ thống cũng không quan tâm đến những chi tiết nhỏ này.

Ta đặt hắn xuống, mới phát hiện, Quý Lận bị sốt rồi, mặt đỏ bừng.

【Ngươi quan tâm hắn làm gì? Hắn không c.h.ế.t được đâu, ngươi có đ.â.m hắn bảy tám nhát, nam chính cũng không c.h.ế.t được.】 Hệ thống bực bội.

Ta đành phải cứng rắn, lái xe ngựa, đi đến biệt viện.

Ta là do thứ mẫu sinh ra, vốn là cùng cha khác mẹ với Quý Lận. Giờ chúng ta là huynh muội khác cha khác mẹ.

Mẹ ta xuất thân từ gia đình thương gia, có của ăn của để, đặc biệt để lại cho ta một trang viên ở ngoại ô để tránh nóng.

Nơi đó đối với ta là thiên đường, còn đối với Quý Lận, sẽ trở thành địa ngục trước khi hắn niết bàn.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ta dùng vòng sắt khóa cổ hắn, lại đeo xiềng xích vào tay chân hắn.

Quý Lận cúi đầu, hoàn toàn không biết ta dùng dây thừng trói hắn lại, thậm chí còn cởi áo hắn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi hắn tỉnh lại.

Ta có thể sỉ nhục rồi!

Loading...