Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HỆ THỐNG CHO TA KỊCH BẢN VẠN NGƯỜI GHÉT - CHƯƠNG 1: KỊCH BẢN VẠN NGƯỜI GHÉT

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-13 04:13:23
Lượt xem: 333

Trong cuốn sách này, Nhiếp chính vương tương lai, kẻ ,Khát m.á.u và tàn nhẫn, chán ghét thế gian, Quý Lận.

Lúc này, đang bị cha phát hiện không phải con ruột, nên bắt quỳ trên tuyết.

Mà ta là thứ muội ai ai cũng ghét của hắn, Quý Bồng.

Sẽ nhân lúc hắn thảm hại nhất, mang đến cho hắn một bát canh gà nóng hổi.

Có điều, canh gà không vào miệng, chỉ làm bỏng chân.

【Đừng có khóc! Khóc khóc khóc, phúc khí đều bị ngươi khóc tan hết rồi!】 Hệ thống bực bội gào lên.

【Hức hức hức, nhưng mà ta sợ.】

Ta bưng bát canh gà, chân run lẩy bẩy.

Không trách ta sợ, là do Quý Lận trông đáng sợ quá.

Mày kiếm mắt sắc, anh khí ngút trời, lại còn cao tới mét chín.

Dù quỳ trên đất, vẫn sừng sững như một ngọn núi.

Chưa kể hắn còn từng ra trận, một tay có thể bẻ gãy cổ người ta.

Giờ hắn vừa từ diễn võ trường vội vã trở về, trên người còn mặc bộ nhuyễn giáp cực kỳ vừa vặn, đường nét cơ bắp cuồn cuộn.

Nhất là lồng n.g.ự.c phập phồng, to tướng, đáng sợ nhất.

Ta do dự hồi lâu, mới nín được nước mắt.

Bát canh gà nóng hổi làm bỏng rộp cả hai tay ta.

Ta đi tới, khẽ nói: "Huynh, xin lỗi."

Rồi buông tay, bát canh gà rơi xuống.

Chỉ tiếc, lúc ta xin lỗi, Quý Lận đã quay đầu lại, hắn lướt hai ngón tay, hất văng cái bát đang lao về phía mình.

Chỉ có một chút nước canh dính vào bên đùi.

Quý Lận nhíu mày, mặt mày sa sầm, chưa kịp chất vấn.

Hai hàng nước mắt đã tuôn ra từ khóe mắt ta.

Bởi vì, hệ thống lại bắt đầu mắng ta rồi——

【Ngươi có ngu không hả! Ngươi nói xin lỗi cái gì hả! Ngươi có bị thiểu năng không!】

【Xin lỗi, ta chưa từng làm chuyện này.】

【Không phải, ta hỏi ngươi rốt cuộc có muốn hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi thế giới này không hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu sau này ngươi còn nhu nhược như vậy, Ta sẽ nhốt ngươi ở thế giới này, để Quý Lận hắc hóa lăng trì xử tử ngươi!】

【Xin lỗi! Xin lỗi!】

Ta nức nở khóc thành tiếng.

Sự tức giận của Quý Lận biến thành câm nín.

"Bưng lâu lắm rồi à?" Hắn đột nhiên nhìn thấy vết bỏng rộp trên tay ta.

Ta gật đầu.

Quý Lận lạnh nhạt nói: "Đừng có giả vờ tốt bụng vào lúc này, vừa vướng víu vừa chướng mắt, còn làm bẩn quần áo của ta."

Ta ngây người.

Trong nguyên tác, Quý Bồng làm bỏng chân Quý Lận, cộng thêm quỳ lâu, khiến hắn thành kẻ tàn phế.

Đợi đến khi gặp được nữ chính, được nàng tận tình chữa trị, hắn mới khỏi hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-cho-ta-kich-ban-van-nguoi-ghet/chuong-1-kich-ban-van-nguoi-ghet.html.]

Mà Quý Lận nhớ kỹ mối thù bị Quý Bồng làm bỏng, đợi sau khi trở thành Nhiếp chính vương, hắn sai người mỗi ngày dùng sắt nung nóng Quý Bồng, vết thương lành lại, lại xé toạc ra, tiếp tục nung.

Tàn nhẫn, thù dai, đó là thiên phú của Quý Lận.

Đầu voi đuôi chuột, sau này ăn đòn, đó là báo ứng của ta.

Hệ thống phát ra tiếng nổ chói tai, 【Sao hắn lại nghĩ ngươi cố tình mang canh gà cho hắn uống hả! Hắn bị thần kinh à! Sao lại nghĩ tốt cho ngươi thế?】

Bởi vì ta vốn là một kẻ nhát gan, nhu nhược, tốt bụng mà.

Trong lòng ta thầm giải thích, không dám nói với hệ thống.

【Mau tìm cách cứu vãn đi! Đúng rồi, đá hắn, mau đá hắn mấy cái, tốt nhất là đá gãy chân hắn!】

Ta hoảng loạn làm theo.

Nhấc chân phải lên.

Thế là, Quý Lận vừa mới lạnh lùng, tàn nhẫn, dời ánh mắt đi, lại đột nhiên cứng đờ.

Hắn chậm rãi cúi đầu.

Chỉ thấy một chiếc hài thêu Thục giẫm lên dụng dưới của hắn, đổi hướng mà ma sát.

Lực không nhẹ.

Nhưng cũng không đau.

Viên trân châu trên mũi hài run rẩy, không ngừng lay động.

Mà ta thì rụt rè, giọng mũi sụt sịt, khẽ hỏi: "Huynh, giờ huynh có tức giận không?"

【Ký chủ! Cái này mà gọi là đá hả? Ta phun một hơi qua đó còn đau hơn!】 Hệ thống giận dữ gào thét.

Ta cố nén nước mắt, không muốn lại khóc trước mặt Quý Lận.

Ta bị mắng đến mức không biết phải làm sao, chân do dự muốn rút về, lại bị hệ thống mắng, ta đành phải dán sát vào.

【Nhưng mà, hình như hắn tức giận thật rồi, tai hắn đỏ hết cả lên rồi kìa.】 Ta khẽ cãi lại.

Tai của Quý Lận quả thật đỏ lên, đỏ rực, giống như khí huyết dồn lên, toàn bộ tụ lại ở đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc hài thêu của ta, lại lạnh lùng trừng mắt nhìn ta.

"Quý Bồng, ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Ta càng sợ hơn, mặc kệ hệ thống uy hiếp, vội vàng nức nở nói "xin lỗi", muốn rút chân về.

Không ngờ, Quý Lận lại đột nhiên nắm lấy chân ta.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hơi ấm từ lòng bàn tay nóng rực.

Năm ngón tay thon dài, ngón cái và ngón giữa siết chặt cổ chân ta.

Ta không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, ngã chổng vó trước mặt Quý Lận, nước mắt cố kìm nén ào ào rơi xuống.

Quý Lận lúc này mới chậm rãi buông tay.

Hắn hơi hếch cằm, nhìn ta đang nằm sấp trong đống tuyết, lạnh nhạt nói: "Còn dám đến gần ta, sẽ không đơn giản chỉ là ngã như vậy đâu."

Ta run rẩy gật đầu, vội vàng rời đi, đi được hai bước, đột nhiên quay lại.

Ta cúi đầu chào hắn, liên tục nói "xin lỗi".

Rồi vội vàng đưa tay, muốn phủi sạch vết giày vừa in trên bụng hắn.

Lại chạm phải một vật cứng nhô lên dưới lớp vải.

!

Hắn còn giấu kiếm nữa!

Loading...