Thôi kệ, đừng tức, đừng tức.
Thế giới truyện rác thì  thể dùng góc  của tiên nữ để hiểu .
 
Sau một chuỗi "chiến tích oanh liệt", cuối cùng cũng  một ngày,   tên cặn bã chặn đường.
 
Hắn mai phục sẵn trong góc hành lang gần phòng sinh hoạt,  bất ngờ kéo   trong.
 
“Á!!!…” – miệng  lập tức  tay  bịt .
 
Chờ  bình tĩnh ,  lập tức khôi phục dáng vẻ dịu dàng, lịch thiệp:
 
“Nguyệt Nguyệt,  vẫn còn giận tớ ? Không  thấy tớ  với những cô gái khác đúng ?”
 
??
 
Ủa?? Ủa khoan!   oan quá mà!!
 
“Không .” –  lạnh mặt trả lời,  chút cảm xúc.
~ Hướng Dương ~
 
Hắn tiếp tục mặt dày, bắt đầu bài diễn văn tự biên tự diễn:
 
“Khi ở cạnh tớ,   cần  giả vờ nữa , Nguyệt Nguyệt.
 
Tớ   thích tớ, từ nhỏ tớ   .
 
Tớ thừa nhận ngày xưa từng thích , nhưng giờ tớ chỉ xem  như em gái thôi.
 
Tớ  bao giờ  rõ ràng là vì sợ tổn thương .
 
Trong lòng tớ,  mãi mãi là viên ngọc nhỏ mà tớ nâng niu trong lòng bàn tay.”
 
Nếu như    truyện,  khi    “đánh úp” bằng đợt tấn công tình cảm  .
 
 mà…   nếu như.
 
Không hổ là cặn bã, chiêu trò dỗ con gái đúng là cao thủ, từ việc lửng lơ tình cảm đến thao túng tâm lý,  còn mượn tay  khác hại nữ chính, từng bước một cực kỳ bài bản.
 
Vậy mà nguyên chủ  ngây thơ tin hết.
 
Ví dụ như:
Một  nguyên chủ vô tình thấy cái dây chuyền cũ mà Tra Nam từng mua tán gái nhưng thất bại,  liền thuận miệng bịa ngay:
 
“Thật  cái đó… tớ mua cho  đấy.”
 
Thế là nguyên chủ cảm động, ngày nào cũng đeo dây chuyền đó.
 
 , trong một buổi tiệc, cô   bạn bè kể sự thật về lai lịch sợi dây, tức giận đến mức giật đứt nó ngay tại chỗ,  đó  lén giữ  thật kỹ…
 
Tên   xóa sổ thì đúng là đại họa!
 
 nghiến răng:
 
“Thời Tra Nam,  nghĩ nhiều quá  đấy.
 
  thích , cũng  cần   ở đây giả vờ tử tế.”
 
Hắn  buông tha, còn lật bài ngửa:
 
“Thế tại   vẫn giữ sợi dây chuyền tớ tặng? Cậu vẫn thích tớ đúng ?”
 
  nhạt:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-xuyen-sach-toi-yeu-luon-nu-chinh/chuong-4.html.]
“Cậu hỏi cái nào? Cậu tặng  dây chuyền khi nào  nhỉ?
 
  nhiều dây chuyền quá,  nhớ rõ, xin  nhé?”
 
“Nguyệt Nguyệt, đừng giận nữa mà, ngoan ngoãn  ?
 
Tớ chỉ mong  đừng giận tớ nữa, giận nhiều   cho sức khỏe …”
 
Hắn nắm lấy cổ tay .
 
 thật sự  chịu nổi nữa:
 
“  bao giờ giận , chỉ là  tưởng tượng quá phong phú thôi.
 
   tiếp tục dây dưa với  nữa.   về…”
 
Trong đầu  chợt hiện lên khuôn mặt Phỉ Đồng Trần  ánh hoàng hôn ngày hôm đó…
 
Ừ.   về bên Phi Phi.
 
Tự nhiên thấy… tủi  một chút.
 
“Nguyệt Nguyệt… là tớ sai …
 
Tớ sẽ   lời khiến  buồn nữa…
 
Cậu  trừng phạt tớ  cũng …
 
Chỉ cần đừng giận tớ nữa  …” – tên cặn bã   bằng ánh mắt “sâu sắc chuẩn soái ca màn ảnh”.
“Sao mà gọi là giận dỗi  chứ? Cậu  thể đừng  phiền tớ nữa  ?!”
 vùng tay , kinh ngạc phát hiện — ,   nó   !
Khóc ??????
“Hệ thống hệ thống, chuyện gì , cơ thể  thích  lắm ?”
[Ký chủ, trạng thái sinh lý hiện tại của cơ thể  đều do ý thức chủ quan của ngài kiểm soát.]
Vậy tức là…  là  thật lòng??
Trời ơi,    đa cảm như  chứ ahhh!
Vừa đẩy cửa , chính là khuôn mặt của Phí Đồng Trần.
Cô  đang  ngay cửa,  vẻ cũng đang định mở cửa bước , đôi môi  mím , ánh mắt sâu thẳm.
Ánh mắt giao  —  hổ c.h.ế.t  .
Xong , cô   hiểu nhầm gì ?
 thực sự   quan hệ gì với tên tra nam đó  ahhhhh!!
5
Phí Đồng Trần cứ thế   chằm chằm vài giây,  chịu  nổi nữa,  định mở miệng giải thích.
“Hắn khiến   ?” — cô  đột nhiên hỏi.
Ban đầu   thấy  gì to tát, thế mà  cô hỏi   tự dưng thấy tủi  một cách khó hiểu. Những lời định  để giải thích bỗng nghẹn nơi cổ họng.
[Ký chủ, đây là cơ hội tuyệt vời để chia rẽ nam – nữ chính, đề nghị tận dụng .]
  ngẩn , chậm rãi mở miệng:
“Không  , tớ  quan tâm nữa , chuyện  qua thì cứ để nó qua .”
 cảm thấy  áy náy vì  lừa nữ thần, nhưng nghĩ kỹ thì cũng    là lời  dối, ít nhất với nguyên chủ thì đúng là   yêu tên tra nam đó đến c.h.ế.t  sống  thật.
Nghĩ đến đó,  khẽ bĩu môi, cố tỏ  càng tủi  hơn nữa.
Phí Đồng Trần   gì, chỉ bước lên nắm lấy tay ,  thẳng  nam chính, lạnh lùng :
“Dây dưa  dứt   là cách yêu thương  khác, từ giờ hãy tránh xa cô  .”
Tên tra nam  thấy nữ thần thì vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn giả vờ nho nhã,  vẻ cảm khái:
“  ngờ Duệ Duệ vẫn luôn thích . Bạn học Phí  đúng, là  suy nghĩ  chu đáo.”
Hắn bước lên vài bước:
“ sẽ  gây hiểu nhầm nữa, cũng sẽ trân trọng  mà  thích. Bạn học Phí, Chủ Nhật   mời   đến nhà chơi, bạn…  thể đến ?”
 khẽ siết chặt bàn tay đang  nữ thần nắm lấy
Nữ thần nhẹ nhàng siết tay  một cái, như thể đang an ủi:
“Không cần , chủ nhật    việc .”
Ánh mắt tên cặn bã lóe lên một chút,  nở nụ  đầy ẩn ý:
“Vậy ? Thật đáng tiếc đấy.”