Năm lớp 12, cứ thế bình lặng trôi qua.
  quen với cuộc sống mỗi ngày đều   quen  với gương mặt của  khác, học  cách nhận  một  thông qua đặc điểm ngôn ngữ và hành vi quen thuộc.
Chỉ  một điều   đổi — đó là Phỉ Đồng Trần.
Chỉ  cô ,  luôn luôn nhận  , và đó cũng là chút an ủi hiếm hoi trong cuộc sống hỗn loạn .
Nói  thì  vẻ sáo rỗng, nhưng  luôn  cảm giác như  quen cô  từ  lâu , thậm chí…   thiết.
Thỉnh thoảng, giữa chúng  còn xuất hiện một thứ  khí mơ hồ,
chỉ những  đang yêu mới  thể cảm nhận .
 rời mắt khỏi màn hình máy tính,  nghiêng sang gương mặt cô .
Như  khi, nét nghiêng  thanh tú, cao quý, hàng mi dài khẽ cụp xuống, chuyên tâm  cuốn sách  tay.
 bất giác bật  —
    loại cảm giác  nhỉ?
 là điên thật .
Cô  ngẩng lên, khóe mắt như dính một nụ :
“Sao thế?”
Chợt nhận      quá lâu,  cảm thấy mặt   nóng,
đầu tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Để che giấu sự ngại ngùng,  vội kéo máy tính  gần, chỉ  một bộ truyện mà  vô tình bấm ,lúng túng giải thích:
“Tớ đang lọc  mấy truyện từng   đây,
 thấy cái … ơ… khoan !”
Không trách  phản ứng thái quá …
Chuyện  đúng là quá trùng hợp!
Tên nữ chính trong truyện trùng y hệt với Phỉ Đồng Trần!
 từng  truyện  ?
Tại   hề  ấn tượng gì?
Để chữa cháy,  tiếp tục lảm nhảm:
“Ừm…  nè, trùng tên với  luôn đấy!
Đây là đoạn kết nè… kết cục  sốc ghê…”
 thoát , mở trang thông tin truyện, thấy  tag “ngược tâm ngược ”,  càng thắc mắc — từ bao giờ   thích thể loại  ?
Gương mặt Phỉ Đồng Trần chợt trở nên khác thường.
Ánh mắt cô  đông cứng trong thoáng chốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-xuyen-sach-toi-yeu-luon-nu-chinh/chuong-14.html.]
Một lúc , cô khẽ hỏi, như sợ hãi điều gì đó:
“Duệ Duệ… …  nhớ  điều gì ?”
 chỉ , thản nhiên đáp:
“Thật  thì, tớ chẳng nhớ  từng  nó lúc nào.
Không  , truyện kiểu ngược  ngược tâm như  tớ thường  thích lắm, nên chắc chỉ lướt qua thôi. Cậu đừng lo.”
Haizz,  ngờ Phỉ Đồng Trần cũng dễ ngại , một cái tên trùng thôi mà  thấy căng thẳng thế.
  trấn an cô :
“Dù gì thì đó cũng   là  thật mà!”
Cô  im lặng một lát.
Bất ngờ  bật dậy, nắm lấy tay .
Lần , cô  khác hẳn  khi — ánh mắt mãnh liệt,  thở cũng  phần gấp gáp hơn.
“Duệ Duệ, tớ…   chờ đợi thêm nữa.”
Cô  , trong mắt là nỗi xót xa pha lẫn dịu dàng:
“Tớ thích … từ bốn năm   bắt đầu .”
“Gì cơ… thích á?!”
Những điều cô kể  đó…
Nếu   vì  quá quen cô , chắc   tưởng   troll  Cá Tháng Tư.
“Vậy là…Cậu tự sát ở thế giới đó,  tớ vì  mà nhảy xuống,
 đó  hệ thống đưa đến thế giới  để tìm ?”
“… tại  tớ  tự sát?
Và nếu  đến đây để tìm tớ,    sớm?!”
Hàng trăm dấu hỏi nhỏ trong đầu  như xếp hàng ập xuống, khiến   cuồng.
Cô  thở dài,   đầy bất lực:
“Nghe thì  vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật.
Việc  nhảy xuống là [kết thúc hợp lý] mà hệ thống sắp đặt, nhưng tớ phát hiện chuyện đó  hề là ngẫu nhiên.
Tớ tìm  cách liên hệ  với hệ thống,  đến  thế giới .”
“Ban đầu tớ  từ từ tiếp cận , từng bước từng bước một…”
“ tớ  ngờ cái giá  trả  nặng nề đến thế.
Nếu cứ chậm rãi tiếp tục,  lẽ  sẽ mất  nhiều hơn nữa.”
~ Hướng Dương ~
“Cái giá   trả…là quá đủ .
Những gì bọn họ nợ , những gì tớ nợ , tất cả…tất cả, tớ sẽ dùng quãng thời gian   bù đắp cho .”