Trong mắt  ,  trở thành cô gái   nhưng  hòa nhập.
Đã qua hơn nửa học kỳ.
Chiều nay,   bắt chuyến 404 quen thuộc để về nhà.
 hôm nay chuyến 404  đến muộn, đúng lúc giờ tan tầm, nên lúc  bước lên thì xe  chật kín ,  còn chỗ  nào nữa.
 đành  bám  tay vịn, thầm cầu mong bác tài lái cho  định một chút.
 mà…  mấy lời cầu nguyện thành hiện thực  chứ?
404 hôm nay như thể biến thành sàn nhảy, khiến  nghi ngờ     công viên giải trí nào tung  trò chơi mô phỏng lái xe thật  nữa!
“M* nó! Tài xế tính cất cánh ?” –   nhỏ giọng than phiền.
 chao đảo, ngã   bên cạnh.
Đụng nguyên cả    ,  vội bám  tay vịn,  vững  ngại ngùng , vội vàng xin :
“Xin  nhé! Va trúng bạn !”
Còn  kịp   đó trả lời, chiếc xe  lắc mạnh một phát,   nhào  lòng    nữa.
Dù đối phương là con gái,  cũng  hổ c.h.ế.t  !
Mặt  nóng bừng, định ngẩng đầu lên xin   nữa, nhưng  ngước mắt…
 sững .
Không vì gì khác — chỉ vì chị gái  mặt  đến mức  tưởng!
Cô  cụp mắt xuống,  về phía .
 đối diện với ánh mắt cô , mới nhận      quá lâu .
Nghĩ  chuyện   đụng   hai  liền,   hổ cực độ.
Phải xin  thật chân thành mới !
“Thật sự xin ! Ngại quá  mất!”
Cô  chỉ nhàn nhạt  hai chữ:
“Không .”
 lập tức nở  nụ  mà theo  là rạng rỡ nhất,
  đùa vài câu như: “Hôm nay xe buýt kiểu gì thế , nhún như sàn nhảy  nhỉ!”
Cô  bỗng mở to mắt,  thẳng  mặt .
Mấy giây , khi  đang lúng túng    gì tiếp thì cô  mở miệng:
“ tên là Phỉ Đồng Trần.”
Cô … đang   quen ?
 dù  cũng là  lạ, dù  đến mức khuynh thành thì vẫn nên cảnh giác một chút.
Vừa  xe đến trạm,  liền vẫy tay tạm biệt:
“Phỉ Đồng Trần,  vui  gặp bạn! Mình tới trạm ,  xuống  nhé!”
Xe dừng , thêm một cú chao mạnh,  suýt nữa ngã.
Có  giữ lấy vai  từ phía  —   , quả nhiên là Phỉ Đồng Trần.
 gật đầu:
“Cảm ơn cảm ơn! Mình  đây, tạm biệt nhé!”
 xoay  chen  ngoài đám đông.
 đúng lúc ,   rõ ràng một câu thì thầm từ  lưng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-xuyen-sach-toi-yeu-luon-nu-chinh/chuong-13.html.]
“Tạm biệt…”
   đầu .
Chỉ cố gắng bước tiếp về phía .
Không hiểu , Phỉ Đồng Trần khiến   cảm giác   quen…
  cô ,   thấy buồn đến lạ.
Hôm , một bạn gái từng  chơi với  (nhờ  bảng tên mà nhận ),
từ sáng sớm  tung tin khắp nơi:
“Lớp  sắp  học sinh chuyển trường đấy!
Nghe  ba    là doanh nhân siêu cấp luôn!”
Bạn bè   cũng bắt đầu thấy tò mò.
Dạo  tinh thần  ngày càng tệ, thường xuyên  phân biệt   là giấc mơ,  là thực tại, nên lúc nào cũng thiếu ngủ.
Vì thế  đến lớp,   gục xuống bàn ngủ say như chết.
Không ít   giáo viên bắt gặp, thậm chí còn  mời  chuyện riêng.
 hôm nay  vẫn tiếp tục… ngủ.
Đến khi  đánh thức,  ngẩng lên thì thấy cả lớp đang  .
Giáo viên tỏ vẻ  vui, nhưng chắc vì   gần đây  vấn đề, nên cũng  trách mắng gì.
Chỉ dịu giọng :
“Giang Minh Duệ, từ nay Phỉ Đồng Trần sẽ  cạnh em.
Nếu bạn   điều gì  quen, em giúp đỡ một chút nhé.”
Rồi giáo viên  nghiêm mặt:
“Nếu em cảm thấy  tiện, thì  thể đổi chỗ với bạn khác để họ giúp bạn .”
 lúc đó đơ  tập.
Cái gì cơ?!
Hôm nay  học sinh chuyển trường?
Không  chị gái xinh  hôm qua  xe buýt ?!
~ Hướng Dương ~
“Giang Minh Duệ? Em  cần đổi chỗ ?”
 đột nhiên…    gần cô .
“À? Ờ! Không cần  cần! Em !”
“Vậy , Phỉ Đồng Trần, em qua  . Cả lớp tiếp tục tự học buổi sáng.”
Chị  bước đến,   kiềm  mà nở nụ :
“Chào buổi sáng nha, bạn cùng bàn!”
Ánh mắt cô  dịu dàng hẳn , khẽ đáp :
“Chào buổi sáng.”
“Mình tên là Giang Minh Duệ!
Bạn  gọi  cũng , gọi là Duệ Duệ cũng ok!
Sau  mong bạn giúp đỡ nhiều nhé!”