Sáng hôm  tỉnh dậy,  mới phát hiện… cái tay quỷ của   ôm   ngủ cả đêm.
Giang Minh Duệ, đúng là đồ    hổ.
Một lát nữa là đến cảng , hai đứa  thu dọn hành lý, chuẩn  xuống tàu.
Rời khỏi phòng, chúng  kéo vali  về hướng lối xuống tàu.
Sắp đến nơi thì  cảm thấy  lưng  một luồng khí lạnh.
Quay đầu ,  thấy  phụ nữ   hắt nước xoài hôm nọ đang   đầy oán độc, miệng còn lẩm bẩm gì đó — hình như là…
“Chính là mày…”
??
Cô  chẳng    rối loạn trí nhớ  ?
Lẽ   nên nhớ những chuyện hôm đó chứ?
  biểu cảm của cô  —  vẻ rối loạn thần kinh, thậm chí  điên cuồng.
Cô  sải bước tiến nhanh về phía .
 chợt nhớ  lời của nhân viên phục vụ:
“Người nhà của kẻ mất tích tìm đến phát điên luôn !”
~ Hướng Dương ~
Chẳng lẽ… điên thật ?!
Rồi    đồn là  ma nữa chứ…
Vì  đông nên  chỉ  thể thấy  phần vai trở lên của cô .
  linh cảm , lập tức kéo nữ thần  thật nhanh.
Phía  vang lên tiếng bước chân chạy.
 như nghẹt máu, bản năng gọi hệ thống trong đầu:
“Cho nữ thần một lá chắn bảo vệ!”
[Chi phí   tính.]
Xung quanh vang lên tiếng la hét kinh hoàng.
Vài   vẻ  huấn luyện chuyên nghiệp lao nhanh đến, bao quanh bảo vệ nữ thần, còn  phụ nữ   khống chế vật xuống đất.
 cố  nhưng  rõ.
Lúc đó trong đầu  vang lên hàng loạt âm thanh máy móc lạnh lùng từ hệ thống, mơ hồ  thấy đám đông  kêu lên kinh hãi một  nữa.
[Chúc mừng ký chủ.]
[Nhiệm vụ tiêu diệt hệ thống “Truyện Não Tàn”   thành.]
[Chuẩn  mở kênh dẫn truyền…]
[Kênh truyền mở…  tất.]
[Tổng hợp chi phí…  tất.]
[Chào mừng trở về nhà.]
  chằm chằm  màn hình máy tính, ngẩn  một lúc lâu.
Thậm chí  còn nghĩ rằng    mơ một giấc mơ siêu ảo ma Canada…
Trên màn hình hiển thị bốn chữ:
《Ám Dục Nguy Tình》 — (Tạm dịch: Ham Muốn Bóng Tối – Nguy Hiểm và Tình Cảm) sáng loáng, nhức cả mắt.
 thử gọi khẽ một tiếng:
“Hệ thống?”
[Hệ thống “Truyện Não Tàn” xin phục vụ hậu mãi cho quý ký chủ. Chủ yếu là… thanh toán chi phí.]
…Không  mơ thật .
Phải  — còn  thanh toán chi phí nữa.
“Phải trả cái gì?”
[Đã thu xong. Chúc ký chủ sống vui vẻ, hẹn gặp  nếu  duyên.]
Gì cơ? Vậy là trừ xong  ?
Mà   cảm thấy mất mát gì luôn á?
Sau đó, cuộc sống như dòng nước chảy êm đềm — vụn vặt nhưng an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-xuyen-sach-toi-yeu-luon-nu-chinh/chuong-12.html.]
  trở  cuộc sống học sinh cấp 3 quen thuộc, những ngày tháng trong truyện bỗng trở nên xa vời như kiếp .
  dần dần…
 bắt đầu phát hiện  điều gì đó  bình thường…
Mọi  xung quanh dần khiến   cảm giác  chân thực.
Đôi khi,  thậm chí  cảm giác  chỉ đang  ngoài quan sát tất cả,
như thể đang xem một bộ phim — chỉ là ấn tượng về các “diễn viên” mỗi lúc một mờ nhạt.
 thực sự bắt đầu thấy hoảng sợ.
Cuối cùng,  một ngày,  khi tan học,  về đến nhà, thì thấy hai  lạ đang   ghế sofa xem TV.
Một  trong  đó còn :
“Cơm ở trong bếp, tự  mà lấy.”
Họ là ai?
Ba    ?!
 lùi  một cách cẩn trọng, run run hỏi:
“Ba    ?”
Người phụ nữ  lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bước  gần , hỏi:
“Ba  cháu?”
Không một giây do dự —   đầu bỏ chạy,  chạy  gọi cảnh sát:
“**Cảnh sát ơi! Cảnh sát ơi! Có hai  lạ trong nhà cháu! Ba  cháu mất tích ! Cứu cháu với! Cháu ở khu *** tòa nhà *, phòng 203!”
 đợi trong đồn công an suốt hai tiếng.
Kết quả là… hai  lạ   .
“Á!”
 giật nảy , trốn   lưng một chú công an.
Người phụ nữ   chút giận dữ, nhưng  tiến  gần nữa, chỉ quát lên:
“Con bé  phát điên gì ? Đến cả ba   cũng  nhận  ? Còn  phiền công an! Mau xin    !”
Ba … ?
Họ là ba   á?!
 giờ đây…  thật sự…  còn nhớ họ trông như thế nào nữa.
Mọi chuyện từng xảy  trong cuốn truyện, từng chuyện một… cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bóng dáng của những  đó dần dần trở nên hư ảo.
Thậm chí  lúc…  quên mất cả sự tồn tại của hệ thống.
Chi phí.
Từ đó vụt lóe lên trong đầu .
Đây chính là cái giá ?
Một thế giới   lạ, cả thế giới rộng lớn…  còn chỗ nào dành cho , vì đến cả những   nhất… cũng  nhận  .
 lặng lẽ bước  khỏi đồn công an, im lặng.
Ngoan ngoãn xin  từng  cảnh sát   vất vả vì .
Sau đó trở về nhà.
 cố gắng thích nghi với cuộc sống .
Mỗi ngày  đều quên mặt tất cả  , nhưng  giả vờ như vẫn nhận ,
dựa  những đặc điểm bên ngoài để phân biệt họ.
 dần dần xa lánh thế giới, từ một   bạn bè vây quanh, trở thành kẻ cô độc chẳng tiếp xúc với ai — tất cả chỉ trong nửa năm.
Bạn bè cứ tưởng   tập trung học hành,   kết giao,
dần dần… cũng   chuyện với  nữa.
Giờ đây, mỗi ngày,  gục xuống bàn trong giờ  chơi,  đám bạn cùng lớp tụm năm tụm ba tám chuyện hoặc thì thầm gì đó, bối rối  theo, cố gắng tìm xem…
trong những nhóm  đó,  là nơi  từng thuộc về?