Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 88: Giang phu nhân đến rồi
Cập nhật lúc: 2025-01-25 00:28:40
Lượt xem: 1,439
Sau khi Giang Lê Thanh trốn khỏi ngõ, cô vẫn còn sợ hãi.
Cô xoa xoa trái tim vẫn đang đập thình thịch vì kích động, nghĩ đến bàn tay này vừa mới sờ vào n.g.ự.c trần và lưng trần của Hoắc Bạch, cô lại không khỏi rùng mình: "Gì chứ?"
Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn của người đàn ông phát ra.
Giang Lê Thanh vội che miệng, đù, giọng nói này thật sự khiến người ta buồn nôn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nghĩ lại, có lẽ bây giờ Hoắc Bạch còn buồn nôn hơn cô, Giang Lê Thanh không nhịn được, cười hì hì đi vào ký túc xá.
Cô thừa nhận rằng chiêu này của mình rất bỉ ổi, thậm chí là vô đạo đức, nếu bị người khác biết được có thể sẽ bị muôn người chỉ trích.
Nhưng chỉ cần đối mặt với Hoắc Bạch, mọi sự bỉ ổi vô đạo đức đều là hợp lý, khả thi, đáng ca ngợi.
Không còn cách nào khác, ai bảo đối tượng nhiệm vụ của cô lại là một tên khốn nạn.
Rửa mặt xong, đã đến mười giờ, đêm còn dài, thời gian còn sớm.
Sáng nay bà Triệu đã gửi cho cô một loạt các tác phẩm của nhà thiết kế, Giang Lê Thanh vẫn chưa kịp xem, đang định mở WeChat ra xem kỹ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Giang Lê Thanh nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, ngây người.
"Hoắc Nghiên?"
Vừa mở miệng, lại là giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên.
Giang Lê Thanh lập tức từ bỏ ý định nghe máy, kết nối với hệ thống trong đầu: [Mày mau tắt cái thứ kinh tởm này cho tao đi.]
Hệ thống tỏ vẻ bất lực: [Không được đâu ký chủ, cô đợi thêm chút nữa, hai mươi phút nữa sẽ tự động tắt.]
"..."
Chết tiệt!
Điện thoại vẫn đổ chuông liên tục, Giang Lê Thanh bất lực, không dám nghe, không thể dùng giọng nói như thế này để nói chuyện với Hoắc Nghiên, như này khác gì quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đâu!
Cuối cùng chỉ có thể như một con gián, lo lắng chạy khắp phòng.
Cô nhận ra bây giờ hẳn là chú nhỏ đang tranh thủ gọi điện cho cô từ nước ngoài, không chừng là Hoắc Bạch đã đi mách lẻo với anh, đánh Hoắc Bạch thì không sao nhưng không thể để thần tài hiểu lầm được!!
Điện thoại đổ chuông hai lần rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Giang Lê Thanh lo lắng nắm chặt điện thoại, nhìn thấy trên màn hình có dòng chữ nhỏ biểu thị đối phương đang nhập tin nhắn, ngay sau đó, Hoắc Nghiên đã gửi đến một tin nhắn.
[Hoắc Nghiên: Xin lỗi, hiện tại tôi đang ở nước ngoài không về được.]
Giang Lê Thanh thấy bên kia vẫn đang nhập tin, mặc dù muốn nói chuyện nhưng cũng không thể trả lời ngay, cô phải tạo cảm giác như mình đang đi tắm không mang theo điện thoại, nếu không sẽ rất khó giải thích.
Sau đó…
Giang Lê Thanh thấy Hoắc Nghiên trả lời từng tin nhắn mà cô đã gửi trước đó.
[Fan cứng của thần tài: Chú ơi! Chú xem tôi phát hiện ra một bông hoa nhỏ ven đường này!]
[Hoắc Nghiên trả lời: Đẹp đấy, tràn đầy sức sống, mấy ngày nay chắc nó đã lớn thêm nữa.]
[Fan cứng của thần tài: Mỗi ngày đi học thật chán, tôi ước gì mình được đi làm như chú.]
[Hoắc Nghiên trả lời: Thực ra đi làm mỗi ngày cũng rất chán, tôi ước gì mình vẫn còn được đi học như cháu.]
[Fan cứng của thần tài: Chú ơi, chú xem, tôi đã thi được top 10 của lớp rồi!]
[Hoắc Nghiên đã chuyển cho bạn 50.000: Tuyệt lắm, hãy nhận quỹ tiến bộ này nhé.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-88-giang-phu-nhan-den-roi.html.]
Giang Lê Thanh chống cằm lên bàn, mở to mắt nhìn từng tin nhắn nhảy ra.
Không có bất kỳ nội dung nào liên quan đến Hoắc Bạch, càng không có những câu hỏi liên tiếp, chỉ có từng tin nhắn nối tiếp nhau.
Những câu chữ đó tuy ngắn gọn nhưng lại liên tục nhảy ra trước mắt cô, một cảm giác chua xót khó hiểu dâng lên trong lòng, ngột ngạt, căng trướng, khó chịu không nói nên lời nhưng lại không khó chịu đến mức không thể chịu đựng được.
Giang Lê Thanh chớp chớp hàng mi, đợi Hoắc Nghiên trả lời xong tất cả các tin nhắn đã tích lũy trong những ngày gần đây.
Anh nhắn…
[Hoắc Nghiên: Tôi đã nhận được lời nhắn của La quản gia, tiếc là tôi đang ở nước ngoài không thể về nước, không thể đến dự tiệc nhưng tôi đã nhờ La quản gia chuẩn bị một món quà cho cháu.]
Hoắc Nghiên cuối cùng nói: [Nghỉ ngơi sớm nhé.]
Màn hình tối đen, bên kia hoàn toàn im lặng, khả năng cao là lại tiếp tục bận rộn rồi.
Giang Lê Thanh gãi đầu, đột nhiên hối hận vì đã giả vờ không để ý đến anh.
Cô thuận tay nhận chuyển khoản, sau đó cũng gõ bốn chữ "Nghỉ ngơi sớm nhé", thở dài một tiếng, tiếc nuối đi ngủ.
**
Ngày hôm sau, bà Triệu đến trường học đón Giang Lê Thanh đến tiệm thiết kế tạo mẫu.
Tiệm thiết kế này nổi tiếng khó hẹn ở Bắc Kinh, chủ yếu làm tạo mẫu cho các ngôi sao nghệ sĩ, khách ra vào nườm nượp, có thể nói là ngàn vàng khó cầu.
Bà Triệu có thể vì Giang Lê Thanh mà hạ mình hẹn trước được với đối phương, một là vì thân phận cao quý của mình; hai là vì coi trọng Giang Lê Thanh.
So với mẹ ruột là mẹ Giang, bà Triệu lại giống mẹ cô hơn.
Bà Triệu ôm Giang Lê Thanh bước vào, cười nói: "Hôm nay chỉ trang điểm và thiết kế tạo kiểu đơn giản thôi, sau khi xác định xong, sáng mai chúng ta sẽ đến lại."
"Vâng ạ." Giang Lê Thanh ngoan ngoãn mỉm cười: "Cảm ơn cô Triệu đã quan tâm cháu ạ."
Bà Triệu thấy cô lễ phép như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều: "Không đáng gì, thằng nhóc Minh kia đột nhiên đi nước ngoài, dì ở nhà buồn lắm, có con ở đây bầu bạn cũng đỡ buồn."
Nói đến chuyện Triệu Minh đi nước ngoài, Giang Lê Thanh đột nhiên có chút áy náy.
Hai người đi vào bên trong, nhà thiết kế là một người lai trông trẻ trung, chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Cô ấy quan sát sơ qua ngũ quan và dáng người của Giang Lê Thanh, lại hỏi ý kiến của cô, sau đó bắt đầu trang điểm.
Trong lúc bận rộn, trợ lý đi vào: "Kevlin, Giang phu nhân đến rồi."
Nhà thiết kế suy nghĩ một lát: "Tôi sắp xong rồi, bảo bà ấy đợi ở ngoài một lát nhé."
"Vâng."
Sau khi trợ lý đi, Giang Lê Thanh và bà Triệu ăn ý nhìn nhau.
Bà Triệu thăm dò hỏi: "Giang phu nhân là... Chân Giác sao?"
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy."
Bà Triệu nhướng mày, sau đó cười cười: "Chúng tôi là người quen, nếu Kevlin không phiền thì mời cô ấy vào đi."
Kevlin không có ý kiến gì, bảo trợ lý đi mời người vào.
Quả nhiên, người đến chính là mẹ Giang và Giang Nặc Nặc.
Hai người vui vẻ đi vào nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của bà Triệu và Giang Lê Thanh đang thử đồ trước gương, nụ cười tao nhã trên mặt Giang phu nhân dần dần biến mất.
Bà ta giả vờ bình tĩnh: "Không ngờ phu nhân Triệu lại dẫn Thanh Thanh đến đây."
Bà Triệu thấy Giang Nặc Nặc sợ hãi trốn sang một bên không dám nói gì, cũng cười theo: "Không có cách nào, tôi giống Giang phu nhân, đều thích chăm sóc con cái nhà người khác." Nói rồi còn vỗ vỗ mu bàn tay đang buông thõng trên ghế của Giang Lê Thanh: "Đúng không, Thanh Thanh."