Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 64: Tao cũng có bán mày đi đâu

Cập nhật lúc: 2025-01-24 23:55:31
Lượt xem: 1,406

Cô vẫn nhớ kĩ lúc trước cô sống những ngày tháng như thế nào, phong thủy luân chuyển, bây giờ chuyển tới chỗ Giang Nặc Nặc, đương nhiên không thể để cho cô ta thoải mái được.

“Ngoài phòng chung cư ra thì có phòng nhỏ nào lụp xụp một chút không?”

Anh họ Phương Viên check thông tin xong, khẽ gật đầu: “Có thì có, nhưng nếu ở đó thì giao thông không tiện lắm, bên đó chỉ có tuyến xe bus số 15, đi đến đây mất khoảng 40 phút.”

Bốn mươi phút?

Nghe xong lời này, Giang Lê Thanh hơi bĩu môi.

Nhớ ngày đó cô đi học cấp hai, từ trong thôn tới trong trấn mất hẳn nửa tiếng đi xe.

“Có an toàn không?”

Giang Lê Thanh muốn Giang Nặc Nặc chịu chút đau khổ, nhưng cũng không thể gây hại đến tính mạng được.

Cô luôn luôn ghi nhớ thân phận nữ chính truyện ngược của mình.

Nếu không có gì bất ngờ, dựa theo định luật truyện ngược, ngày đầu tiên cô dọn ra ngoài sẽ phải đối mặt với vài kẻ theo đuôi quấy rối.

Đổi thành nữ phụ thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng đề phòng vẫn hơn.

Anh họ Phương Viên cười một tiếng: “Bên cạnh chính là đồn công an quận, đảm bảo rất an toàn, chỉ là nhà hơi cũ, chỗ tôi có đầy đủ thông tin về hai căn phòng này, cô có thể xem thử.”

Giang Lê Thanh mở đường link anh ta gửi ra.

Căn đầu tiên đầy đủ tiện nghi, tiền thuê nhà hơi mắc một xíu.

Căn thứ hai thì chỉ có một cái giường.

Cả hai căn đều có cha cục một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp nhỏ.

Cô không hề do dự mà lựa chọn căn thứ hai: “Không cần xem nữa, chọn căn này đi.”

Anh họ Phương Viên nói: “Nhưng tôi phải nói trước, đây là tòa nhà đã xây mấy chục năm, không có thang máy, căn phòng này nằm ở tầng sáu, vì tiền thuê rẻ nên đồ dùng trong nhà không có sẵn.”

“Không sao cả.”

Cô đang muốn gây khó dễ cho người khác chứ không phải cứu khổ cứu nạn, chỉ muốn tra tấn tinh thần của Giang Nặc Nặc một chút mà thôi.

Giang Lê Thanh nhanh chóng giao tiền thuê nhà, ký hợp đồng, nghĩ đến hôm sau là ngày Giang Nặc Nặc xuất viện, cô lập tức có chủ ý mới.

Giang Lê Thanh trở về nhà.

Mẹ Giang tham gia một triển lãm nghệ thuật, chỉ có cha Giang ở nhà, như vậy thì mọi việc đều thuận tiện hơn nhiều.

Sau khi ăn tối, Giang Lê Thanh đi vào phòng làm việc.

Vì thể hiện “lòng hiếu thảo”, cô còn bưng tới cho cha Giang một ly trà.

Nước trà nóng hổi, bốc khói nghi ngút khiến cha Giang im lặng, ông ta cảm thấy Giang Lê Thanh không có ý tốt.

“Cha, ngày mai Nặc Nặc xuất viện rồi, chắc mẹ chưa kịp về, cha cũng bận rộn, hay là để con đi đón Nặc Nặc.” Giang Lê Thanh nói thẳng mục đích của mình.

Cha Giang nghe xong thì cười: “Con tốt bụng vậy sao?”

Giang Lê Thanh: “Xem cha nói kìa, trong chữ ‘nữ’ có một chữ ‘tốt’, đương nhiên con là một cô gái tốt bụng rồi.”

Cha Giang hơi d.a.o động, Giang Lê Thanh lập tức nói thêm: “Hơn nữa, cha đã đồng ý cho con cổ phần, còn tổ chức tiệc ra mắt cho con, đương nhiên con phải làm theo những gì chúng ta đã nói trước, sống hòa thuận với em gái, không phải là cha không tin con đấy chứ?”

Ánh mắt Giang Lê Thanh rất chân thành, khiến cho người ta không cách nào nói ra hai chữ “không tin”.

Cha Giang hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ông ta nghĩ dù sao Giang Lê Thanh cũng chỉ là một đứa trẻ.

Trẻ con chỉ cần cho kẹo là xong, không thể gây ra sóng to gió lớn gì được.

“Được, vậy thì con đi đón đi.” Cha Giang suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy không ổn lắm: “Con gọi cả Tiểu Ngạn theo đi, cha sợ nhìn thấy chỉ có một mình con, Nặc Nặc lại bị kích thích.”

Giang Lê Thanh cười híp mắt: “Cha yên tâm, nhất định con sẽ thuận lợi đón Nặc Nặc về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-64-tao-cung-co-ban-may-di-dau.html.]

Cô chào cha Giang, nhảy nhót ra ngoài cửa.

Cha Giang thấy cô không gây chuyện cũng không vòi tiền, lộ ra vẻ vui mừng hiếm có.

Nếu “cổ phần” này có thể khiến cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, ông ta rất sẵn lòng cho thêm.

Thứ bảy, Giang Lê Thanh tới bệnh viện.

Đây là bệnh viện tư nhân, giá cả rất đắt, môi trường cũng sạch sẽ yên tĩnh hơn bệnh viện công.

Giang Nặc Nặc một mình một phòng.

Khi Giang Lê Thanh tới, có điều dưỡng dẫn cô đến phòng bệnh, cửa vừa mở ra, cô đã thấy Giang Nặc Nặc ngồi sẵn ở đó.

Cô ta hơi gầy, tóc dài xõa xuống vai, sắc mặt tái nhợt.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nghe thấy tiếng động ở cửa truyền đến, Giang Nặc Nặc lập tức quay đầu, nước mắt rơi xuống: “Cha, mẹ, hai người…”

Thấy sau lưng nhân viên điều dưỡng là Giang Lê Thanh, nước mắt cô ta bỗng nhiên ngừng chảy, hai mắt trừng lớn, cố nhìn về phía cửa, dường như đang tìm gì đó.

Giang Lê Thanh biết suy nghĩ của cô ta, lạnh lùng lên tiếng: “Cha mẹ rất bận, cho nên bảo chị tới đón em.”

“Không thể nào!”

Giang Nặc Nặc hoảng hốt, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

Kết quả ngoài cửa trống trơn, quả thực không có bóng người nào.

Trong mắt cô ta tràn ngập sự buồn bã và thất vọng.

Giang Lê Thanh vỗ vỗ vai cô ta: “Em không tin thì cứ gọi điện hỏi cha mà xem.”

Đúng lúc này, cha Giang gọi điện tới.

Giang Lê Thanh trực tiếp mở loa ngoài ngay trước mặt Giang Nặc Nặc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vội vàng của cha Giang: “Cha phải đi công tác, hai chị em các con cố gắng sống hòa thuận với nhau nhé.”

Cúp điện thoại, sắc mặt Giang Nặc Nặc xám ngoét.

Giang Lê Thanh nhướn mày với cô ta: “Còn không mau thu dọn đi?”

Cuối cùng, Giang Nặc Nặc cũng phải đối diện với sự thật, vừa khóc vừa xoay người thu dọn hành lý của mình.

Giang Lê Thanh sẽ không giúp cô ta, cô khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh nhìn.

Thấy cô ta thu dọn xong, Giang Lê Thanh mới bước đi.

Trước đó Giang Nặc Nặc xuống tay với chính mình rất độc ác.

Cổ tay còn chưa lành, cộng thêm muốn tạo cảm giác gầy yếu khiến cha mẹ đồng tình, mấy ngày nay ở bệnh viện cô ta cũng chẳng ăn uống được gì nhiều.

Đồ đạc rất nặng.

Điều này khiến cho người từ nhỏ chưa từng chịu khổ như Giang Nặc Nặc di chuyển rất khó khăn.

Thấy Giang Lê Thanh quay đi, Giang Nặc Nặc không nhịn được mà hỏi: “Tài xế đâu?”

Giang Lê Thanh đáp: “Không đến.”

Giang Nặc Nặc cười lạnh: “Giang Lê Thanh, tao thấy mày đang cố tình làm khó tao thì đúng hơn!”

Giang Lê Thanh: “Biết là tốt rồi.”

Hai người không vui vẻ gì đi ra khỏi bệnh viện, ngồi lên một chiếc taxi đặt trên mạng.

Giang Nặc Nặc tưởng sắp được về nhà nên không nghĩ nhiều, nhưng đường xá dần trở nên hoang vắng, cô ta cảm thấy không đúng, bắt đầu hoảng hốt: “Giang Lê Thanh, màu muốn dẫn tao đi đâu thế?”

Tâm trạng của Giang Nặc Nặc vô cùng kích động.

Giang Lê Thanh ngồi ở cạnh ghế lái khẽ cảnh cáo: “Kêu cái gì? Tao cũng có bán mày đi đâu?”

Trong lúc nói chuyện, xe taxi đã rẽ vào cửa chính của khu chung cư cũ.

Loading...