Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 48: Cô gái này thật thú vị
Cập nhật lúc: 2025-01-24 23:55:02
Lượt xem: 1,954
Hoắc Bạch sững sờ hồi lâu mới ý thức được điện thoại của Giang Lê Thanh đang mở livestream.
Anh ta tức giận ra mặt, Giang Lê Thanh thấy anh ta đang định giật điện thoại của cô, bèn nhanh nhẹn né tránh, còn giả bộ sợ hãi kêu lên: “Hoắc Bạch, anh muốn làm gì? Anh định đánh người đúng không?”
“Cô mau tắt livestream đi! Ai thèm trộm heo của cô, cô đừng có mà ăn nói linh tinh.” Vừa nói vừa định giật điện thoại.
Heo Tiểu Giang đang ngủ say khẽ khịt khịt mũi, mở mắt ra đã thấy bóng người quen thuộc.
Đầu heo thông minh tự hỏi một hồi, kết luận người trước mặt muốn làm việc xấu với chủ nhân, nó lập tức đứng dậy bảo vệ chủ, xông thẳng về phía Hoắc Bạch.
“Mẹ kiếp!”
Hoắc Bạch chửi thề, heo Tiểu Giang khí thế bừng bừng, vọt tới thêm lần nữa.
Trên người anh ta không có công cụ gì, chỉ có thể chật vật tránh né.
Giang Lê Thanh đứng vào góc quay cho phòng livestream xem cảnh người heo đại chiến.
Suốt bao nhiêu năm lên mạng, khán giả chưa từng thấy cảnh rich kid trộm heo, bị bắt quả tang thì thôi, lại còn bị heo đuổi đánh nữa.
Nói thế nào nhỉ?
Rất… biến thái.
“Con heo này còn mạnh hơn bạn trai tôi nữa.”
“Thật ghen tị, sao một con heo lại mang đến cảm giác an toàn hơn cả bạn trai thế nhỉ?”
“Chết cười, bây giờ bình luận dưới post của Hoa Thịnh đều là mau quản thiếu gia, mau cứu heo.”
“Thiếu gia này đẹp trai thế mà lại không giống người bình thường lắm nhỉ?”
Trọng tâm câu chuyện đổi sang hướng khác.
Mười hai giờ đêm, hơn nửa số người của thành phố không đi ngủ, tất cả đều đang ngồi hóng thiếu gia trộm heo.
“Giang Lê Thanh, cô muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi không trộm heo của cô!” Hoắc Bạch không còn đường để đi, chỉ có thể chật vật nhảy qua rào, thở hổn hển giải thích với Giang Lê Thanh.
Heo Tiểu Giang vẫn không định buông tha, nó thở hồng hộc định húc đổ rào chắn.
Tư thế không c.h.ế.t không ngừng kia khiến cho Hoắc Bạch lo lắng.
“Ồ?” Giang Lê Thanh cất giọng chất vấn: “Vậy thì anh nói cho tôi nghe xem, nếu không phải là trộm heo thì sao nửa đêm lại chui vào nhà tôi, còn cầm theo đồ nghề và thuốc vào chuồng heo? Không phải trộm thì chắc chắn là anh coi trọng sắc đẹp của heo nhà tôi!”
Bình luận trong livestream bùng nổ.
“Ha ha ha, coi trọng sắc đẹp của heo!”
“Đúng là heo không trộm được lúc nào cũng thơm nhất, có lẽ là phen này thiếu gia phải về tay không rồi.”
Hoắc Bạch trợn trừng mắt, không biết nên nói thế nào.
Thật sự không phải anh ta đến trộm heo, nhưng mục đích cũng chẳng khác là bao.
Ban đầu anh ta định mang con heo đi, sau đó tìm người làm thịt, tốt nhất là quay một video gửi cho Giang Lê Thanh.
Thứ nhất, có thể kích thích cô, thứ hai, có tác dụng cảnh cáo, cuối cùng không liên lụy đến Giang Nặc Nặc, một mũi tên có thể trúng ba con chim.
Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng ai ngờ được rằng Giang Lê Thanh lại thức đêm ngồi chờ trong này?
Tiếng hai người cãi cọ cuối cùng vẫn đánh thức cha mẹ Giang và người hầu đang ngủ say trong nhà.
Ánh đèn liên tục sáng lên, người đầu tiên bước ra chính là bảo vệ, tiếp theo là v.ú Lưu, sau đó là cha mẹ Giang, cuối cùng là Giang Ngạn Thanh và Giang Nặc Nặc.
“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, vây quanh chuồng heo làm gì thế?” Mộng đẹp bị phá vỡ, tâm trạng cha Giang không tốt cho lắm.
“Thanh Thanh, tối nay không phải con ngủ ở trường sao?”
Giang Lê Thanh cười nhạt: “Tình cờ nghe thấy có người muốn nửa đêm trộm heo, cho nên quay về bắt tại trận.”
Cô chỉ tay sang bên cạnh: “Cuối cùng cũng bắt được tên trộm heo thật, còn mặc đồ đi đêm đen thùi lùi nữa kìa.”
Cha Giang quay đầu lại, phát hiện Hoắc Bạch đứng ở đó, mặc cả cây đen, vừa nãy đúng là không nhìn ra.
Ông ta im lặng một lát, cuối cùng hỏi ra một câu trí mạng: “Hoắc Bạch, nửa đêm không ngủ đi đến chuồng heo làm gì?”
Hoắc Bạch: “...”
Anh ta không trả lời được.
Giang Lê Thanh cụp mắt liếc màn hình.
Bây giờ điểm chú ý đã từ Hoắc Bạch trộm heo chuyển sang biệt thự nhà cô, mục đích đã đạt tới, nếu tiếp tục livestream sẽ gây bất lợi cho chính mình, thế là Giang Lê Thanh không hề do dự, trực tiếp tắt livestream, không cho khán giả cơ hội chuẩn bị tinh thần.
Thấy Giang Lê Thanh cất điện thoại đi, Hoắc Bạch đang căng thẳng cũng khẽ thở phào một hơi.
“Đây là…”
“Cha, nếu cha không làm chủ cho con, con không cách nào sống nổi nữa.” Nước mắt của Giang Lê Thanh nói rơi là rơi, cô chỉ vào Hoắc Bạch và Giang Nặc Nặc, cáo trạng với cha mẹ: “Nặc Nặc, nếu em không muốn giúp chị chăm heo thì cứ nói thẳng là được, chị sẽ không làm khó dễ em, nhưng sao em muốn liên thủ với người ngoài để hại người nhà của chị?”
Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, khóc vô cùng đáng thương.
Hoắc Bạch và Giang Nặc Nặc đồng thời ngẩn người.
Cha Giang nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cha, con…”
Giang Nặc Nặc đang định nghĩ cách giải thích, Giang Lê Thanh đã ngắt lời cô ta: “Em ấy cố tình để Hoắc Bạch đi vào trộm heo của con, ai mà biết được bọn họ định trộm heo làm gì? Nếu không phải con ở đây trông coi thì nhất định là heo của con sẽ bị mất, mấy ngày nữa chú Hoắc hỏi con thì con biết trả lời thế nào?”
Không phải chứ?
Chuyện này thì có liên quan gì đến chú nhỏ của anh ta?
Hoắc Bạch há hốc mồm, muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cứng đầu nhận tội: “Đúng vậy, cháu ngứa mắt Giang Lê Thanh, muốn bắt heo đi để dọa Giang Lê Thanh một phen. Chú, chuyện này không liên quan đến Nặc Nặc.”
Giang Nặc Nặc bối rối co người lại bên cạnh mẹ Giang.
Cô ta không hiểu vì sao Giang Lê Thanh lại quay về, vì sao lại nhắm đúng giờ để ngồi chờ trong chuồng heo, như thể cô đã sớm biết kế hoạch của Hoắc Bạch vậy.
Nếu là trước kia, một con lợn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cho dù g.i.ế.c thật, cha mẹ cũng sẽ không để ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Giang Lê Thanh cứ lôi chú Hoắc ra…
“Con… con không làm gì cả, con vẫn luôn ở trong nhà.” Giang Nặc Nặc cắn môi, trước đó cô ta đã tắt camera rồi, Giang Lê Thanh sẽ không có bằng chứng chứng minh là cô ta mở cửa.
Mặc dù Hoắc Bạch không hy vọng Giang Nặc Nặc bị liên lụy, nhưng thấy cô ta cố tình rũ sạch quan hệ, anh ta vẫn khó chịu mà nhíu chặt mày.
Anh ta hít sâu một hơi: “Đúng vậy, đều là do một mình cháu làm.”
Ồ, hiểu rồi, giả làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?
Giang Lê Thanh không nói hai lời, trực tiếp lấy điện thoại ra, gửi video quay lúc trước cho cha mẹ xem, bên trong quay rõ cảnh Giang Nặc Nặc lén lút đi ra mở cửa như thế nào.
Cô đã sớm biết Giang Nặc Nặc sẽ tắt camera, cho nên đã chuẩn bị rất kĩ càng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-48-co-gai-nay-that-thu-vi.html.]
Giang Nặc Nặc xem hết video thì tái cả mặt, Giang Ngạn Thanh cũng lộ vẻ bừng tỉnh: “Nặc Nặc, thì ra lúc nãy em đi ra ngoài là để mở cửa cho Hoắc Bạch…”
Giang Ngạn Thanh tiện thể thêm mắm dặm muối: “Em làm như vậy không tốt đâu.”
“Em… em không…” Giang Nặc Nặc liều mạng khoát tay: “Em chỉ muốn kiểm tra xem cửa đã khóa chưa mà thôi…”
“Thôi bỏ đi.” Mẹ Giang bị mấy đứa nhỏ ồn ào làm cho nhức đầu, dưới cái nhìn của bà ta, đây chỉ là trẻ con cãi nhau, căn bản không phải chuyện gì lớn, chưa kể Hoắc Bạch còn là con cháu của nhà họ Hoắc, không thể vì một con heo mà đối đầu với nhà họ Hoắc được.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Bà ta hạ bậc thang cho mọi người đi xuống: “Tiểu Hoắc, cô thấy cháu và Thanh Thanh có chút hiểu nhầm, nhưng cho dù có chuyện gì thì mọi người đều là hàng xóm, về sau đừng làm việc thiếu suy nghĩ như vậy nữa, cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Hoắc Bạch cũng thành thật cúi đầu: “Vâng, về sau cháu sẽ không làm vậy nữa.”
“Vậy thì tất cả giải tán đi.”
Nói xong, hai vợ chồng nắm tay nhau cùng đi về phòng.
Thấy mẹ Giang không định tính toán chuyện này, Giang Nặc Nặc cũng khẽ thở hắt ra.
Giang Lê Thanh không nói lời nào, trong lòng lại thầm chế giễu.
Từ đầu cô đã biết hai người này sẽ không coi đây là chuyện to tát gì, nhưng không sao, cô có thể tiếp tục “phát điên” nha!
“Con heo mà Nặc Nặc định đuổi đi chính là heo của con.” Mặt Giang Lê Thanh tái nhợt, nước mắt tuôn như mưa, ánh mắt bi thương.
Tâm trạng cô tăng mạnh, tim đập thình thịch, hệ thống cũng sợ hãi theo: [Không phải chứ, kí chủ, cô khóc thật à?]
Giang Lê Thanh: “Tao diễn.”
Hệ thống: [...]
Xong rồi, kí chủ đã nghiên cứu cả diễn kịch rồi.
“Từ sau khi con trở về, em gái rất chướng mắt con, cha mẹ cũng không thích con, ở trường học còn bị bắt nạt… Nếu là vậy, con cũng chẳng thiết sống trên đời nữa…”
Giang Lê Thanh đảo mắt một vòng, lách qua đám người, đi tới trước giàn hoa, cầm dây thừng trên tay né lên cao, cuối cùng kéo ghế dựa vào cạnh giàn hoa, tròng đầu mình vào dây thừng: “Cha, mẹ, con đi đây! Kiếp sau con lại làm con gái của hai người, để hai người nuôi dạy con một lần thật tốt…”
Cô hô lớn một tiếng, sau đó đá văng cái ghế.
Hành động này khiến cả nhà họ Giang sợ hãi.
Vú Lưu thét lên, mẹ Giang cũng gào hét, cha Giang luống cuống tay chân, bảo Giang Ngạn Thanh và chú Vương tới kéo người xuống.
Bọn họ lôi kéo cô một hồi: “Đừng xúc động, đừng nghĩ quẩn…”
Dưới sự lôi kéo của bọn họ, cuối cùng, Giang Lê Thanh bị cưỡng ép ngồi xuống ghế, dây thừng cũng bị chú Vương nhanh tay thu lại.
Giang Lê Thanh lăn trên mặt đất, ôm heo khóc lóc: “Cứu con làm gì! Mọi người lúc nào cũng thiên vị cơ mà? Hôm nay dám trộm heo của con, ngày mai có thể bán con tới Myanmar. Con vốn cũng không thích sống tiếp, không bằng cứ để con c.h.ế.t đi. Con c.h.ế.t đi thì tất cả mọi người đều vui vẻ.”
“Heo Tiểu Giang, đều tại chị không tốt, chị mang em về đây để những người này bắt nạt em…”
“Hu hu, chị không chăm sóc tốt cho em.”
Khóc lóc khản cả giọng.
Tất cả mọi người không dám tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ôm heo kêu khóc, heo Tiểu Giang cũng cảm nhận được sự bi thương của cô, bèn dùng mũi cọ qua cọ lại trên mặt cô.
Hình tượng khá là… xót xa.
Nữ chính trong nguyên tác vốn là một người nhu nhược vô dụng, cho nên “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” như này cũng không tính là sụp đổ thiết lập nhân vật.
Cô dựa vào điểm này, dùng sức khóc, khóc xé ruột xé gan.
Chẳng những huyên náo đến mức đèn trong biệt thự nhà họ Giang sáng hết lên, mà ngay cả biệt thự sát vách cũng nghe thấy tiếng động, gọi điện thoại cho bảo vệ khu.
Cha mẹ Giang thật sự sợ hãi.
Mẹ Giang muốn tới kéo cô dậy, lại sợ kích thích đến cô, nhất thời chân tay luống cuống: “Thanh Thanh, con đừng khóc, chuyện này là do cha mẹ cân nhắc không chu toàn, mẹ nghĩ Nặc Nặc…”
Giang Lê Thanh gào khóc cắt lời khiến bà ta không nói tiếp được nữa: “Mẹ, trong lòng mẹ chỉ có Nặc Nặc thôi, con vốn không phải là con gái của mẹ!”
Mẹ Giang lòng nóng như lửa đốt: “Được, được, đều là mẹ sai, con đừng khóc nữa được không? Bây giờ con muốn xử lý chuyện này như thế nào? Cha mẹ đều nghe theo ý con không được sao?”
Nghe xong lời này, quả nhiên Giang Lê Thanh không khóc nữa.
Cô lau nước mắt: “Để Nặc Nặc ở lại trường hoặc là dọn ra ngoài đi, nếu không thì con không yên tâm về heo Tiểu Giang của con…”
Mẹ Giang kinh ngạc, không cách nào đáp lời cô được.
Giang Lê Thanh mím môi, tủi thân nhìn về phía cha Giang, nước mắt lại sắp trào ra: “Cha mẹ, không phải con bảo cha mẹ đuổi Nặc Nặc đi, chỉ là ra ngoài ở mà thôi, con cũng ngủ ở trường mà? Lẽ nào chút yêu cầu này mà mọi người cũng không thể thỏa mãn con sao?”
“Mẹ…”
Mẹ Giang hơi do dự, cha Giang đứng bên cạnh dứt khoát hơn bà ta nhiều, lập tức vung tay lên ra quyết định: “Quyết định vậy đi, để Nặc Nặc và con cùng ở ký túc xá, chờ lầu bốn của con xây xong, con trở về ở là được, như vậy được chưa?”
Giang Nặc Nặc nheo mắt lại, môi hơi run rẩy.
“Còn chuyện xin lỗi thì sao?”
Cô không chịu buông tha, cha Giang bị mấy việc này làm cho phiền lòng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sau đó trở về đi ngủ.
Giữa Giang Nặc Nặc và Giang Lê Thanh đang đòi sống đòi chết, đương nhiên ông ta chọn thỏa hiệp: “Nặc Nặc, con mau xin lỗi chị đi.”
Giang Lê Thanh còn nói: “Không phải xin lỗi con, là xin lỗi heo Tiểu Giang mới đúng.”
Giang Nặc Nặc thở hổn hển, cô ta chỉ hận không thể lập tức chạy đi, nhưng cô ta không chạy được!
Trước đây, cha mẹ đã có vài điều không hài lòng về cô ta rồi, nếu cô ta cũng giống như Giang Lê Thanh, e là sẽ khiến cha mẹ phản cảm.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nén giận, chậm rãi đi tới trước mặt Giang Lê Thanh: “Chị, xin lỗi chị, xin lỗi heo Tiểu Giang.”
Hốc mắt Giang Nặc Nặc ửng hồng: “Nhưng em chỉ không cẩn thận mà thôi, em không có ý định đuổi chị đi, chị đừng vì thế mà hiểu lầm em.”
Giang Lê Thanh không để ý tới cô ta, thậm chí còn coi cô ta như không khí, chỉ tập trung sờ tai heo, điều này khiến Giang Nặc Nặc càng thêm không cam lòng.
“Được rồi, trở về ngủ đi.”
Mọi người đều tản ra.
Thấy Hoắc Bạch vẫn đứng đó không định đi, Giang Lê Thanh ngước mắt nhìn anh ta: “Sao vậy? Hoắc thiếu gia không nỡ rời đi à?”
Làm gì có chuyện anh ta không nỡ rời đi? Rõ ràng là anh ta bị hù dọa!
Trong mười tám năm cuộc đời, anh ta mới chỉ nhìn thấy cảnh nhân vật khóc lóc đòi c.h.ế.t trong phim, bây giờ Giang Lê Thanh đã cho anh ta nhìn phiên bản thực tế.
Anh ta vừa hoảng sợ, vừa… ngạc nhiên.
Hoắc Bạch khẽ lùi bước lại, ánh mắt không còn sự tức giận như ban đầu nữa, ngược lại, còn có thêm vài phần tò mò và tìm tòi với thứ mới lạ.
Hệ thống: [Toang rồi, tôi kiểm tra thấy nhịp tim nam chính chập chờn khác thường.]
Hệ thống sắp xếp lại ngôn từ: [Dùng một câu trong tiểu thuyết để diễn tả thì chính là: Cô gái này thật thú vị, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!]
“...”
Ồ, phiên dịch ra chính là thích bị ngược đãi.
Không sao, đợi đến ngày mai, toàn bộ mạng xã hội đều sẽ thu hút sự chú ý của anh ta.