Hương Lan hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy, “Mau  lên, đừng   tổn thọ! Rốt cuộc là chuyện gì?”
Xuân Chi thuận thế  dậy, sửa sang  chút ít  kể rõ đầu đuôi câu chuyện,   : “Ta    nơi nương tựa, vốn nghĩ cố gắng hết sức để kiếm chút tiền đồ, nhưng giờ xem , chung quy cánh tay  thể vặn qua bắp đùi…  tỷ tỷ ơi, chúng  tuy là nha đầu, ai    phong quang  một chính thất phu nhân? Ta thà  ngoài phiêu bạt đầu đường xó chợ, cũng quyết  chịu  theo ý họ!”
Việc nàng là  quật cường ai cũng , cũng  cần giấu Hương Lan, sự  lóc  càng khiến   thương xót.
Những lời   trúng tâm can Hương Lan, chợt dâng lên cảm giác thỏ c.h.ế.t cáo buồn,  khỏi thở dài một tiếng, “Ngươi   đúng.”
Nha đầu nhất đẳng   vẻ phong quang, nhưng chung quy vẫn là nha đầu, đừng  đến hôn phối, ngay cả sống c.h.ế.t cũng chỉ là một lời của chủ tử mà thôi.
Hương Lan vô cùng khinh thường thủ đoạn độc ác bẩn thỉu , nhưng nàng  bao giờ    khác, chỉ an ủi Xuân Chi, “Nếu quả thật là như , thật sự là nước sôi lửa bỏng, nhưng  cũng chỉ là một nha đầu, còn  thể   gì chứ?”
Xuân Chi lấy  năm lạng bạc, nức nở : “Không dám để tỷ tỷ mạo hiểm, chỉ mong   khi thái thái nổi giận, tỷ tỷ giúp  đôi lời hòa giải, đừng để bọn tiểu nhân  thừa cơ giậu đổ bìm leo.”
Hương Lan đẩy bạc , “Ta mà nhận, thì  khác gì kẻ thừa nước đục thả câu? Huống hồ chuộc  đang cần tiền bạc, ngươi mới thăng nhị đẳng  mấy tháng? Lấy   nhiều như ?”
Xuân Chi cúi đầu : “Ta tìm  mượn.”
Hương Lan liền nhớ tới việc nàng giao hảo với Minh Nguyệt, bớt lo phần nào, “Nói   , cô nương đó cũng coi như là quý nhân của ngươi. Sau   ngoài,  lẽ cũng  thể nhờ nàng  giúp đỡ một chút.”
Xuân Chi cúi đầu : “Chung quy  còn mặt mũi.”
Nàng quả thật từng  lời gần như thế, nhưng lúc đó chỉ là  đùa,    thể coi là thật ?
Đã mượn tiền của  ,   còn mặt mũi cầu xin  nhận nuôi? Nàng thực sự  mở miệng  .
“Ngươi hồ đồ! Mặt mũi quan trọng  tính mạng quan trọng?” Hương Lan chọc chọc  trán nàng, hạ giọng , “Nàng  là một cô nương nhỏ tuổi mà dám đơn độc một  nam chinh bắc chiến buôn bán, còn  ăn  tiếng tăm,  dũng khí và tinh ranh cỡ nào! Đã chịu cho ngươi mượn tiền,  chắc   nghĩ tới chuyện .”
Nàng dừng  một chút   tiếp: “Mã gia ở địa phương   ,   cần  ngươi cũng rõ. Nếu ngươi chuộc  sớm, những kẻ  chẳng  sẽ hận ngươi ? Nếu vì giữ thể diện mà phiêu bạt khắp nơi, càng   nơi che chở, khó lòng đảm bảo sẽ   ngày  rơi  tay chúng, chi bằng cứ  về phương Nam!”
Người sống ở đời,   nhiều lúc  cúi đầu cầu sinh! Mắc nợ ân tình thì sợ gì, chỉ cần còn sống,   từ từ trả là !
Những lời    Xuân Chi toát mồ hôi lạnh, “Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm, là  hồ đồ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-86.html.]
Hương Lan lấy cho nàng một chiếc khăn tay lau mặt, thở dài: “Có thể  ngoài thì hãy  ngoài sớm , nếu   ngươi  tiền đồ, đừng quên  là .”
Động tác của Xuân Chi khựng , cảm thấy lời  của nàng  ẩn ý, “Tỷ tỷ   là  ý gì?”
Hương Lan năm ngoái  đính ước, sang năm sẽ xuất giá, nam nhân là gia sinh tử lớn lên cùng , cũng coi như thanh mai trúc mã,   tình cảm, bản  nàng cũng  ưng ý mối hôn sự , tại  …
Hương Lan u buồn : “Ngươi    ngoài, những lời   cũng  giấu ngươi nữa, lấy chồng   thì  chứ? Dù  con cái sinh  vẫn là nô tài.”
Gia sinh tử, gia sinh tử, trừ khi chủ tử ban ân đặc biệt, nếu  sẽ đời đời  nô lệ!  là  thể bảo đảm cơm no áo ấm, nhưng đó cũng là gông xiềng.
Nàng   nô tỳ cả đời,   đành lòng để đời  còn  nô tỳ!
Ngày hôm  Minh Nguyệt đến Mã gia,  trong  tiên cùng Xuân Chi trao đổi ánh mắt, thấy nàng  trấn tĩnh hơn hôm qua mới yên tâm.
Xuân Chi cũng   nữ tử nhút nhát, hẳn là   kế hoạch .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sau khi giao nộp hàng hóa xong, Minh Nguyệt mới lấy  hai chiếc đèn lồng hình khỉ,  tươi : “Đa tạ quý phủ  chiếu cố việc buôn bán của , thực sự vô cùng cảm kích, đây là hoa đăng thủ công của một hiệu lâu đời ở Hàng Châu, các quan  quyền quý vùng Giang Nam đều thích dùng, xin tặng  cho các tiểu công tử, tiểu thư trong nhà chơi ạ.”
Ban đầu Triệu thái thái  để ý lắm, nhưng   Minh Nguyệt  là “hiệu lâu đời mà các quan  quyền quý đều ưa chuộng” thì lập tức hứng thú, “Hương Lan, mang tới cho  xem nào.”
Sĩ Nông Công Thương,   chỉ là  chơi.
Hương Lan đích   tới xách lên, “Thái thái.”
Thấy  đáy hoa đăng  dấu ấn, tay cầm bằng tre cũng  mài giũa trơn bóng, tựa như ngọc , bên  còn khắc tên  chế tác, Triệu thái thái hài lòng gật đầu,  : “Quả nhiên tinh xảo hơn đồ ở chỗ chúng .”
Bà xem một lát, dặn dò Hương Lan, “Mang đến phòng thiếu gia, đốc thúc nó học hành chăm chỉ.”
Cái gì nhà quan  , nhà  cũng  .
Minh Nguyệt vỗ m.ô.n.g ngựa đúng chỗ, lúc  về, Triệu thái thái còn sai  mang cho nàng một hộp điểm tâm.
15_Bên trong đựng sáu loại bánh khô và ướt: bánh táo đỏ, bánh hồ đào giòn, mứt đào, ô mai xí , kẹo bí đao và kẹo gừng. Sau khi về Thất Nương mở  xem,  , “Vừa  để dành ăn Tết, bày  đĩa cũng  mắt.”
Tinh xảo như ,   là đồ ngọt, bên ngoài cũng  đáng giá cả trăm tám chục đồng tiền đấy!