Người  liền  trêu chọc, "Tiểu nương tử nóng vội quá đỗi,  đến mùng Tám mới khai khảo, trải qua vài kỳ, còn bảng vàng thì  đợi đến  mùng năm tháng Chín."
Minh Nguyệt nghĩ, với nhân cách của Thường phu nhân, nhãn quang chọn phu quân nhất định  tồi, nàng   hành thiện tích đức như , phu quân nhất định sẽ đỗ đạt, bằng  thì ông trời  đui mù ! Mình  chừng hai mươi lăm tháng Tám là  thể đến Hàng Châu, chi bằng đợi thêm một chút, nếu quả thực trúng tuyển, cũng kịp gửi đợt quà mừng đầu tiên.
Ban đầu Thường phu nhân  chê  nghèo khó dơ dáy, dọc đường  hết lòng chăm sóc, còn tận tâm truyền thụ quan thoại, lúc rảnh rỗi còn giảng giải học vấn... Giờ đây    chút sức lực để thở, cũng nên báo đáp một hai.
Không nhanh  chậm đến Hàng Châu là ngày hai mươi sáu tháng Tám. Minh Nguyệt và Thất Nương vẫn ở nhà Tú Cô, Tú Cô  thấy các nàng liền , "Có thể thấy các ngươi  duyên phận,   kỹ thì thấy còn mập hơn   nhiều."
"Còn cao hơn,  còn rắn chắc nữa!" Minh Nguyệt xắn tay áo lên cho nàng xem cánh tay,  dùng sức  thấy cơ bắp nổi lên, vô cùng đắc ý, "Gần đây chú trọng bồi dưỡng, sức lực của  cũng lớn hơn  ít."
Đang  chuyện, bỗng  thấy tiếng đàn ông  than từ xa vọng , ba  đều chạy  xem. Chỉ thấy một hán tử  chừng ba mươi tuổi  ngang  đất, nước mắt nước mũi giàn giụa,  lóc gào thét t.h.ả.m thiết.
"Chuyện gì ?" Tú Cô chọc chọc  hàng xóm đang xem náo nhiệt phía .
"Bị   lừa !" Hàng xóm thở dài , "Hắn     đến Hàng Châu buôn vải kiếm  nhiều, cũng chẳng màng    là  đó  , ôm hết gia tài đến đây,    dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, mua  lô vải thô loại cũ  nhiều năm  bán ,   mà bán nổi? Quay  tìm,   đưa  hợp đồng giấy trắng mực đen,  rằng việc buôn bán là thuận mua  bán, chính ngươi  bán  thì đổ  cho  ..."
Minh Nguyệt  xong, nửa buổi   nên lời.
Đây chính là lý do dù khi xưa  khổ cực mệt mỏi đến mấy, nàng cũng  dám tùy tiện đổi nghề, bởi vì  hiểu,  hiểu thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Không lâu ,  đàn ông  vì quá đau khổ,   đến mức ngất xỉu.
Chủ nhà trọ của  giật , vội vàng gọi đại phu. Minh Nguyệt và những  khác cũng tới giúp đưa  đến chỗ râm mát  gốc cây,    mang nước đến lau cổ và quạt gió cho .
Lát  đại phu đến,  bắt mạch liền : "Đây là do bi phẫn giao , nộ hỏa công tâm, đàm mê tâm khiếu, uống một viên Thanh Tâm đan, ho  là khỏe thôi."
Người đàn ông   c.ắ.n chặt răng, sống c.h.ế.t cũng  đút  ,   liền cùng  tiến lên, dùng một mảnh tre nạy răng    nhét t.h.u.ố.c .
May mắn  vẫn  thể nuốt xuống. Qua thêm một khắc, cổ họng  đàn ông khẽ nhúc nhích,  vài tiếng ho mạnh thì khạc  vài bãi đàm lẫn máu,  cũng từ từ tỉnh .  tỉnh      nữa, chỉ ngẩn ngơ với khuôn mặt vàng như nghệ, như thể  mất  hồn phách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-65.html.]
Đại phu đòi phí khám bệnh, mà   khuynh gia bại sản. Chủ nhà trọ bèn   lấy mấy tấm vải gai cũ  bán  của  để trừ nợ,  khuyên nhủ: "Cây xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đốt. Vấp váp nhất thời cũng là chuyện thường tình..."
Sống ở chốn phồn hoa,   thấy quá nhiều trường hợp qua một đêm phát tài, qua một đêm tán gia bại sản,   thế nào ? Ăn một cái rãnh thì khôn thêm một tí. Nếu bán rẻ  hàng đó , chuyển sang  chút việc buôn bán nhỏ, ngày   chắc   thể Đông Sơn tái khởi.
Mọi  xì xào một hồi,   mắng mỏ gian thương, ai nấy đều tản .
   vĩnh viễn  thể cảm nhận  nỗi đau của  khác. Người ngoài khuyên giải, nhưng  đàn ông   hiếm khi đáp ,  thể thấy nhất thời  vẫn  thoát  .
Buổi tối, Thất Nương ở  chơi với Xảo Huệ, Tú Cô dẫn Minh Nguyệt  câu cá câu tôm, còn bắt  vài con cua giương nanh múa vuốt, đều dùng dây gai buộc thành một xâu  xách .
"Tiếc là    mặt  dịp Trung thu, mấy ngày đó cua cái béo cực kỳ, gạch cua đầy đặn, giờ thì  kém sắc hơn nhiều ." Tú Cô mày râu tươi tỉnh , " vài ngày nữa cua đực sẽ béo."
Dọc đường tiện tay hái vài lá sen tươi, về nhà chỉ cần nêm nếm gia vị một chút  gói bằng lá sen đem hấp, quả nhiên thơm ngon lạ thường, nước cốt dồi dào,   cả hương thơm thanh mát của lá sen.
Trên bàn còn  củ sen tươi,  cần nấu nướng gì, chỉ cần dùng phi đao cắt thành lát mỏng trắng như tuyết là , ăn  miệng thanh ngọt,  hề kém cạnh quả cây.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Tôm cua mang tính hàn," Tú Cô  chằm chằm Xảo Huệ, Minh Nguyệt và những  khác , "Ta  sắc canh gừng đậm đặc,   đều uống thêm hai chén ."
Tú Cô mềm lòng, còn đặc biệt  đến khách điếm xảy  chuyện ban ngày hỏi thăm một lát, "Ta mới  cá tôm,   mang chút cho  ăn ?"
Vị chưởng quỹ  lắc đầu, "Hắn  mở cửa."
Cách cửa hỏi một hồi,  lâu  mới   đàn ông  buồn bã : "Đa tạ,  ăn  nổi."
Chịu đáp lời thì chắc là    chứ? Hai  đều thở phào nhẹ nhõm,  khuyên thêm vài câu, Tú Cô mới về nhà.
Mọi  ăn uống no nê tôm cá,  uống một chén canh gừng xua lạnh,  ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm  Thất Nương ở , theo thường lệ giúp đỡ Tú Cô, nhân tiện học quan thoại, còn Minh Nguyệt thì  thành bái phỏng Tiết chưởng quỹ.
Hai  đang  chuyện,   thấy bên  sông  một trận ồn ào, xen lẫn tiếng la hét chói tai, rõ ràng  xảy  chuyện lớn.