Tiết chưởng quỹ hỏi: "Có đối tượng nào đáng nghi ngờ ?"
Minh Nguyệt   suy đoán của : "Tám chín phần là lũ Đường Hưng. Trước chúng , mối  ăn  vẫn luôn do mấy kẻ đó luân phiên đảm nhiệm, ngay cả thiệp mời dự yến hội cuối năm ngoái của  cũng là cướp mất từ tay y. Chặn đường tài lộc của , chẳng khác nào g.i.ế.c cha , việc y căm hận  là điều đương nhiên."
Về việc , nàng luôn  phòng , ví như liên kết với Bàng Khánh tăng cường hộ vệ và tuần tra cho Minh Viên, trong  hộ vệ tùy    ngoài cũng  thêm vợ chồng Ngô Băng. Thậm chí chỉ cần  ngoài đàm phán mua bán, nàng đều chỉ ăn uống tại Hối Vân Lâu của chính , khi bất đắc dĩ   nơi khác,  thể  mở miệng thì  mở miệng. Ngay cả khi gặp sự cố  đường, cũng tuyệt đối  tùy tiện dừng xe, xuống xe.
Để tránh các loại bất trắc, Tô Tiểu Lang và bốn hộ vệ khác  khỏi nhà ngay cả ngụm nước cũng  uống. Giả như    hơn một ngày, bắt buộc  dùng bữa, bốn  họ cũng sẽ luân phiên  và dùng những món ăn khác ...
Cẩn thận đề phòng ngàn lớp như ,    ngầm chặn   bao nhiêu độc thủ, nhưng nào ngờ Đạo cao một thước, Ma cao một trượng, Đường Hưng và đồng bọn  dám cả gan đến thế.
Suy luận  giống hệt với điều Tiết chưởng quỹ và Từ chưởng quỹ  nghĩ  đường tới đây, nhưng mấu chốt  ở chứng cứ.
Tiết chưởng quỹ nhíu mày: "Kẻ họ Đường ở địa phương  cũng  coi là nhân vật  tiếng tăm,  còn qua   mật với  ít quan viên. Chứng cứ  đủ mà vội vàng chỉ trích, e rằng sẽ  y phản công ." "Một danh nhân  giao tình riêng với quan viên tại địa phương", nhất cử nhất động của y chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý,  đơn giản như đối phó với một con kiến.
Tiết chưởng quỹ  lời  cũng là đang khéo léo nhắc nhở Minh Nguyệt cần giữ bình tĩnh. Càng lúc phẫn nộ, càng  giữ đầu óc lạnh lùng, bởi vì một khi mất  lý trí,   sẽ trở nên ngu ngốc,   nhiều chuyện đầy rẫy sơ hở, khiến kẻ khác nắm  cơ hội nhất kích tất sát.
"Ý của nàng   hiểu," lông mi Minh Nguyệt run lên. "Yên tâm ,  sẽ  ngu ngốc đến mức đó ."
Sau khi gặp Lã Đức Xương, nàng  phái vợ chồng Ngô Băng  điều tra,   vài ngày nữa  thể bắt  manh mối gì.
"Vạn nhất,   là vạn nhất     gượng dậy  thì ?" Minh Nguyệt trầm mặc một lát, buông  một câu nhẹ bỗng. Đây   là lo lắng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-501.html.]
Sau khi hỏa hoạn xảy , tuy   bạc và lời an ủi, nhưng  ít  vẫn  sợ hãi. Một là sợ Minh Nguyệt phá sản, ngày   trả  tiền công cho họ; hai là sợ Minh Nguyệt thực sự  chọc giận kẻ hung tàn nào đó, dù hôm nay   hại , nhưng  chừng ngày  sẽ tiếp tục, lỡ  chúng bỏ độc  nước uống thì . Thế là  lượt   ít  đề nghị xin nghỉ việc.
Đa    thực chất   chính kiến gì, đều nhát gan, mù quáng như bầy cừu. Người khác   thì họ cũng  , dù  lợi lộc cũng  ; nhưng khi xung quanh bắt đầu   , dù chẳng  lợi ích gì, họ cũng sẽ vô thức  theo.
Nếu vụ án  cứ mãi   kết quả, cứ tiếp diễn như thế, dù sang năm nàng  nhận  mối  ăn của quan phủ, e rằng cũng  thể tập hợp đủ nhân công nữa.
"Sao   gượng dậy ?" Tiết chưởng quỹ trợn tròn đôi mắt hạnh: "Nàng còn  gục ngã,  gì đến chuyện  gượng dậy nổi!"
" !" Từ chưởng quỹ khịt mũi coi thường, cố ý khoa trương : "Nàng   là  nhân cơ hội  mà chia tay với chúng  đấy chứ? Nàng còn nhà cửa, đất đai, tửu lầu, còn  mối  ăn ở phương Bắc,    gượng dậy nổi?"
"Ta thấy những nam nhân đó quá ngây thơ, họ  thực sự nghĩ rằng phụ nữ bên ngoài thể hiện chút dịu dàng, là  bẩm sinh yếu đuối, chỉ cần một chút đe dọa là sẽ sợ đến mất mật, bỏ chạy tán loạn ?" Tiết chưởng quỹ  lạnh liên hồi: "Làm ăn tranh giành với  khác, chính là đoạt thức ăn từ miệng hổ. Đừng  hôm nay chỉ là cháy xưởng dệt, kho hàng, dù ngày mai  đốt cả nhà cửa chúng  đang ở thì  ? Chỉ cần còn một  thở, vẫn  cơ hội đông sơn tái khởi, sợ hãi cái gì!"
Minh Nguyệt bỗng cảm thấy an tâm vô cùng. May mắn , những năm nay nỗ lực của nàng   uổng phí,  đời  quả thực  kẻ ác, nhưng đồng thời cũng  tình cảm chân thành đổi lấy chân thành.
Chuyện bên xưởng dệt đại khái   sắp xếp  thỏa, tiếp theo chính là tìm kiếm chứng cứ. Minh Nguyệt ở  đó cũng vô ích, mùng ba tháng Tám nàng chính thức dọn về Minh Viên, bắt đầu lo liệu bạc tiền và xử lý hậu sự.
Lần lượt  những  quen nhận  tin đến thăm hỏi, nhưng Minh Nguyệt quả thực quá mệt mỏi, dù  những    lòng , nàng cũng  còn tinh lực để tiếp đón. Vừa  Lô Trân và vợ chồng Bàng Khánh sợ nàng nghĩ quẩn, nên  đến bầu bạn, Minh Nguyệt liền ủy thác cho hai    tiếp khách.
Hai bên là  thích chính thức  công khai,  nhỏ tuổi  việc  rảnh rỗi, trưởng bối  mặt tiếp đãi khách cũng là lẽ thường tình.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tú Cô và những  khác thì  , chỉ là ở giữa  thể xen lẫn một Biện Từ. Phẩm cấp của y  Bàng Khánh, hai bên   quen , e rằng Bàng Khánh  dễ xử lý, nên Minh Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh bất kể ai đến cũng  gặp, bất kể ai cho tiền cũng   nhận.