Chỉ cần  còn một chút lương tri của   cha, thì ngay từ câu đề nghị đầu tiên của Vương Tú Vân,    dứt khoát từ chối!
Thế mà   động lòng  c.h.ế.t!
Vương Tú Vân đáng ghét, nhưng Minh Đức Phúc còn đáng hận hơn.
Hổ dữ  ăn thịt con!
Minh Nguyệt hận  thể nghiến nát hàm răng,  ngừng tự nhủ  bình tĩnh.
Chờ thêm chút nữa, dường như  một giọng  khiến nàng còn giữ chút may mắn trong lòng, chờ , nhỡ , nhỡ  phụ ...
Đáng tiếc,  ,     gì.
Có tiếng gió, tiếng cành cây khô đung đưa, tiếng ch.ó nhà hàng xóm gầm gừ, tiếng hít thở của chính Minh Nguyệt, nhưng tuyệt nhiên   tiếng từ chối kiên quyết của Minh Đức Phúc.
Chẳng  nàng  sớm lường   ?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nàng sẽ  bao giờ dành cho   gọi là phụ   một tia hy vọng nào nữa.
Cơn gió mạnh thổi  cành cây khô bên ngoài kêu cót két, bóng cây lay động in lên cửa giấy, trông như một con quỷ đang nhe nanh múa vuốt. Minh Nguyệt    giường, lòng  rối bời,   mất ngủ.
Gả  là điều tuyệt đối  thể,    thế nào mới  đây?
Báo quan? Cầu xin hàng xóm?
Đừng  chuyện  còn  định đoạt,  ngoài sẽ  nhạo nàng lo bò trắng răng, mà cho dù  định đoạt   chăng nữa, phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, ai  chịu đắc tội với  khác một cách vô duyên vô cớ?
Còn về họ hàng  thích... họ hàng  cận bên   c.h.ế.t sạch từ lâu, họ hàng bên cha xưa nay  cùng  cấu kết  bậy,  cần  nghĩ đến.
Minh Nguyệt bực bội trở , một ý nghĩ  từng  lóe lên trong đầu nàng như tia chớp: Chạy trốn!
Ý nghĩ   xuất hiện  lan nhanh như cỏ dại mùa xuân, cùng với nhịp tim đập điên cuồng của Minh Nguyệt mà lan tràn  kiềm chế , cuối cùng chiếm trọn tâm trí nàng.
 , tại   chờ  đến cứu chứ?
Dựa núi, núi đổ; dựa ,  chạy;   tự cứu lấy .
Chạy trốn thôi!
Vương Tú Vân  nảy  ý nghĩ ,    thành thì cũng sẽ   , ả   đáng tin cậy, Minh Đức Phúc nghiện cờ b.ạ.c  càng  thể tin , ở  chỉ  đường c.h.ế.t.
Cây chuyển thì c.h.ế.t,  chuyển thì sống, thím Chu  ngày xưa   mười mấy tuổi   ngoài bươn chải,  là giọt m.á.u duy nhất của ,  lý do gì để   sợ hãi?
Nghe  tơ lụa Giang Nam vô cùng hưng thịnh, đất đai  phồn hoa, khắp nơi đều là vàng bạc,  ít  qua đêm phát tài, chi bằng   thử vận may một phen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-5.html.]
 còn cửa hàng...
Không đúng, nếu cứ chần chừ  dứt khoát, ắt sẽ chuốc họa  . Chỉ cần Minh Đức Phúc còn sống một ngày,  sẽ  thể thực sự trở thành  quyết định  việc.
Ánh mắt Minh Nguyệt lóe lên vẻ quyết tuyệt, nàng hít sâu một ,  từ từ thở . Trong hư , dường như nàng thấy khuôn mặt  mờ nhạt của  .
Nếu  còn sống,  nhất định cũng sẽ giục  rời , đúng ?
Người   gì, tức là  đồng ý .
Còn về vốn liếng... hừ hừ!
Sáng sớm hôm , Minh Đức Phúc như thường lệ  khỏi nhà,  rõ là đến cửa hàng   tìm Ngưu Đại Đảm bàn tính.
Vương Tú Vân chăm sóc quý tử của  dậy, tự tay hấp một bát trứng gà tươi non mịn, còn điểm thêm hai giọt dầu mè vàng óng ánh, vô cùng hấp dẫn.
"Diệu Tông , mau ăn  kẻo nguội,  đưa con đến trường tư thục, đừng để trễ nữa."
Thằng nhóc súc sinh  vặn vẹo , rên rỉ, hai chân cọ qua cọ   đất, "Con   học, ngày nào cũng  học thuộc bài phiền c.h.ế.t  , con  ăn kẹo hồ lô, a a a con  !"
Vừa  xong, nó liền lăn  đất, bốn chi múa loạn như rùa bơi trong nước.
Vương Tú Vân đưa tay kéo nó dậy, bất ngờ  nó đá mấy phát, lập tức nổi giận lôi đình, chạy  nhà vớ lấy cán chổi  đánh, "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ  ăn, ăn cái rắm kẹo hồ lô, lão nương thấy ngươi mới giống kẹo hồ lô !"
Gần mười tuổi  mà ngay cả "Tam Tự Kinh" cũng  thuộc nổi,   còn trông mong nó tranh  chức quan cho  ư?
Nghĩ đến đây, Vương Tú Vân  khỏi liếc về phía sương phòng phía đông,  ghen tị  căm hận. Giá mà  thể dời cái đầu thông minh của con nha đầu c.h.ế.t tiệt  sang cho Diệu Tông thì   mấy...
Minh Diệu Tông  đ.á.n.h kêu la oai oái, nước mắt nước mũi tèm lem, lúc  mới thút thít ăn trứng hấp.
Thơm thật.
Vương Tú Vân chống nạnh thở dốc, "Cái đồ rùa con vô ơn bội nghĩa, lão nương vất vả vì ai cơ chứ!"
Minh Diệu Tông  sớm  nuông chiều hư hỏng,  rời khỏi cán chổi là quên hết đau đớn, nó đang bưng bát l.i.ế.m sạch dầu mè còn sót   đáy,   lập tức hậm hực đáp: "Thỏ con là do  thỏ nuôi, ch.ó con là do  ch.ó nuôi,  là rùa con thì ngươi là  rùa, hắc hắc... Á!"
Vương Tú Vân  đ.á.n.h cho nó một trận nữa, mãi đến khi thấy Minh Nguyệt đẩy cửa bước  mới dừng tay.
Minh Diệu Tông lau mặt, giơ bát lên khoe với nàng, "Ngon cực kỳ, ha ha, nha đầu dã   !"
Vương Tú Vân vội vàng bịt miệng nó , giả  đáp lời cho qua chuyện, "Nó còn nhỏ,  hiểu chuyện, Nguyệt nhi đừng để bụng."
Trò hề tương tự ngày nào cũng diễn , Minh Nguyệt chẳng thèm , tự   giếng múc nước rửa mặt.
Nước giếng buổi sáng  lạnh, tạt một gáo lên mặt, Minh Nguyệt lập tức rùng  mà tỉnh táo hơn, kèm theo đó là kế hoạch trong đầu nàng càng lúc càng rõ ràng:
Lát nữa Vương Tú Vân nhất định sẽ đưa thằng nhóc súc sinh   học, nhưng trường tư thục  xa nhà, ả sẽ sớm  về, e là   kịp thu xếp đồ đạc  chạy...  , Minh Đức Phúc!