Ngân lượng tự đưa tới cửa, đương nhiên   đạo lý từ chối, nhưng Minh Ký Chức Phường  mới thành lập xong, chỉ riêng việc cung cấp cho bổng lộc quan viên  là cực hạn, thực sự  còn dư sức để sản xuất thêm hàng hóa dịch trạm cần.
Tham thì thâm, nếu mạo hiểm nhận xuống, nhỡ lúc đó  giao  hàng, sẽ đắc tội cả hai bên.
“Ai da, chuyện   !” Lâu Húc xua tay  , “Chỉ sợ sang năm Giang lão bản    cũng  , chuyện     nhận , văn bản phê duyệt cùng lúc tới  của nàng. Minh Ký  , nhanh nhất cũng  là năm  nữa.”
Người thành đại sự từ xưa đến nay đều  câu nệ tiểu tiết. Tuy rằng khởi đầu quen  giữa  và Minh Nguyệt  thuận lợi, nhưng sửa sai thì  muộn. Đối phương chủ động đưa lễ vật năm mới  chứng tỏ nàng nguyện ý lật sang trang mới, cũng coi như  cho  một cái bậc thang để  xuống.
Tấm lòng và khí độ như , quả thực hiếm . Lâu Húc   kẻ hồ đồ, đương nhiên  chủ động tỏ ý .
Năm  nữa?!
Minh Nguyệt thầm mừng, còn trọn vẹn một năm để chuẩn ,    thể chiêu mộ nhân tài?
Hơn nữa, Tri phủ Hoàng Văn Bản  mới nhậm chức, Thông phán Đỗ Tư Dân, Tào quan Lâu Húc cũng  đến lúc thăng chức  điều chuyển. Chỉ cần nàng chuẩn  đầy đủ, mối  ăn  sẽ  chạy thoát.
Minh Nguyệt  định chủ ý trong lòng, thành tâm thành ý  lời cảm ơn với Lâu Húc.
Thấy nàng  điều, Lâu Húc cũng vui vẻ.
Dù  cũng là lấy bạc của triều đình để bán nhân tình, thương vụ giao cho ai  mà chẳng ? Cùng lắm thì lợi lộc ít  một chút thôi.  nếu quả thực  thể bắt  mối quan hệ với Quận chúa Võ Dương, hít... sẽ hưởng dụng  hết, mấy đời cũng hưởng dụng  hết a!
Hắn tự nhiên  Quận chúa nương nương  dễ lấy lòng, Minh Nguyệt cũng tuyệt đối sẽ  dễ dàng giúp đỡ, nhưng  tính  bằng trời tính, nhỡ  thì ?
Con  sống  đời, chung quy vẫn   chút hy vọng chứ?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sau khi tạm biệt Lâu Húc, Minh Nguyệt mới coi như thực sự trút bỏ  gánh nặng một năm, chuẩn  đón năm mới.
Năm nay thời tiết , Minh Nguyệt  đang lúc ý chí phấn chấn, liền gọi Liên Sanh phát thêm cho mỗi  một bộ quần áo mùa đông, trong thức ăn đều   mỡ,   keo kiệt.
Tất cả   đều vui mừng hớn hở, xếp hàng lên tạ ơn.
Biết Minh Nguyệt  về Hàng Châu, Lư Trân  sai  đưa tới đồ tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-476.html.]
Đến là bà v.ú tâm phúc của Lư Trân, “Phu nhân ,  cô  thiếu thứ gì, nhưng  nhận là  thích, thì  đối đãi bằng tấm lòng chân thật. Cho nên thứ gửi tặng đều là những vật  thiết mà cô gái thường dùng, cô cứ tạm dùng, ngàn vạn  đừng chê bai.”
Vốn Lư Trân  cảm thấy với gia thế của Minh Nguyệt mà   thích với nhà   chút thiệt thòi cho nàng. Nào ngờ, cuối năm nàng  tham dự yến tiệc năm mới với tư cách là đại diện thương giới, thực sự  trở thành nhân vật lớn một phương. Phu nhân càng thêm hậu đãi nàng mấy phần.
“Thẩm thẩm quá khách khí . Người đối với  dụng tâm như ,  cảm kích còn  kịp, nào dám chê bai!” Minh Nguyệt nghiêng  tựa  chiếc sập cạnh cửa sổ  , một chậu Thập bát học sĩ nở rộ  bàn  tôn lên vẻ   hơn hoa của nàng, “Người nhà đều khỏe cả chứ? Còn  lời dặn dò quan trọng nào  nhờ bà v.ú chuyển đến ?”
Nàng  những hai ba tháng, công việc bên  giao cho Bàng Khánh trông coi. Giờ đây xưởng dệt  an  thành lập, lô hàng đầu tiên sắp  lò. Nghe ý của Xuân Chi, Bàng Khánh  giúp đỡ  ít.
“Phu nhân và lão gia   gì, chỉ dặn dò nô tỳ xem sắc mặt cô chủ thế nào, để phu nhân yên tâm.” Năm tháng ,  ngoài chính là đ.á.n.h cược mạng sống. Cho dù Minh Nguyệt mang theo hộ vệ  quan đạo cũng  dám  là tuyệt đối vô sự, huống hồ còn là  Nam về Bắc suốt mấy tháng, Lư Trân  lo lắng mới là lạ.
“Phu nhân còn , cô   bôn ba ắt hẳn  vất vả, là cốt nhục trong nhà,  cần khách sáo, cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuyện qua năm mới  tính. Nếu  việc gấp, cứ việc sai  truyền lời là , hoặc  với lão gia đang tuần tra gần đó...”
Minh Nguyệt triệt để thả lỏng, thở  một  dài.
Mối  thích  quả nhiên là nhận đúng .
 đối phương khoan dung, ân cần như , Minh Nguyệt cũng  tiện "cậy sủng mà kiêu". Đợi  khi tiễn   cẩn thận, nàng nhắm mắt một lát    với Liên Sanh: “Thế  , ngày mai  sai một  lanh lợi đến đó một chuyến,  rằng   chuyện đều , bảo họ đừng lo lắng. Ta  hẹn sẽ qua đó ăn Tết, hai hôm nữa  sẽ tự  qua đó cùng họ  chuyện...”
Nếu để  truyền lời tiện thể mang thư về, e rằng sẽ  đủ trịnh trọng, chi bằng cứ cử riêng một chuyến .
Liên Sanh tuân lệnh rời .
Trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Tất cả   đều  Đông gia mệt mỏi, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, đổ thêm than củi, chuẩn   nóng, lặng lẽ rút khỏi phòng ngủ, im lặng  canh bên ngoài.
Minh Nguyệt điều chỉnh tư thế, để bản  tựa thoải mái hơn, dễ chịu nhắm mắt .
Cuối cùng cũng  thể nghỉ ngơi một chút.
Phù, mệt mỏi quá.
Minh Nguyệt đột nhiên  hiểu, vì  những cuốn thoại bản  chỉ  về chuyện công tử, tiểu thư yêu đương, bởi vì những  khác  bôn ba vì sinh kế căn bản   thời gian rảnh!
So với việc lo lắng cho  thương  lạnh ,  đói ,  khổ ,  mệt , thì càng nên lo lắng xem bản   vì quá độ lao lực mà mất mạng !