Đường   mùa hè thật khó khăn, mặt trời nóng rát nung đốt khiến  nước bốc lên, mặt nước càng như mặt gương, chiếu thẳng  khiến da mặt   nóng bừng, hoa mắt chóng mặt.
Hơn nữa, khoang thuyền tầng  ngột ngạt khó ngửi, dù Minh Nguyệt  mang đủ t.h.u.ố.c men  khi , nàng cũng nôn một .
May mắn là còn trẻ, nền tảng ,  lâu dần, nàng cũng từ từ thích nghi, thậm chí còn học   câu  vài con cá  ban đêm nữa!
Có khách câu cá móc d.a.o  ăn sashimi (cá sống) ngay tại chỗ, Minh Nguyệt mạnh dạn thử một , nhưng thực sự  chịu nổi cảm giác thịt sống,  đầu nôn .
Sau khi thích nghi với cuộc sống  thuyền, nửa chặng đường   còn quá khó khăn nữa. Sau đó chuyển sang đường bộ,    đường lúc mặt trời lặn, nghỉ ngơi khi mặt trời mọc, cũng   chậm trễ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ngày tiến  địa phận phủ Ứng Thiên gặp một trận mưa,   dừng  chờ nửa ngày, thấy mưa vẫn lất phất  ngừng,  khỏi sốt ruột.
Có một lão nhân kinh nghiệm  trời một hồi, “Trận mưa  chờ thêm một ngày nữa cũng  chắc  tạnh, đến lúc đó mặt đường đều  ngấm mềm và thấu, càng khó  hơn. Mưa mùa hè  chắc  rộng,  thấy  lẽ chỉ  mấy chục dặm đường   mây đen thôi, chi bằng đợi mưa nhỏ  một chút  lên đường,   một đoạn  lẽ sẽ tạnh.”
Đoàn  bảy , năm  đồng ý, Minh Nguyệt cũng trong  đó.
Nàng kiểm tra vải vóc nhiều , các góc cạnh của vải dầu đều buộc chặt, chỉnh  áo tơi  mua mấy ngày , c.ắ.n răng xông  màn mưa.
Lão nhân    sai, tuy bây giờ đang mưa, nhưng chỉ  ướt mặt đất, đạp lên vẫn còn cứng, chỉ cần  chậm sẽ   trơn trượt, càng  cần lo lắng rơi  hố bùn, vũng nước.
Đây chính là kinh nghiệm lăn lộn giang hồ đấy, Minh Nguyệt cảm khái.
Chẳng trách    nhà  một lão, như  một báu, quả nhiên  sai.
Mọi    một canh giờ, quả nhiên thấy mưa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng  đạp lên đất khô ráo! Quay đầu  , con đường khi đến vẫn  màn mưa bao phủ,   như hai cảnh giới âm dương, thật kỳ diệu!
Mấy ngày tiếp theo,   đều vô cùng kính trọng lão giả , mỗi  nghỉ ngơi, việc lấy nước, nấu cơm đều  ông .
Lão giả  cũng đáp  bằng sự giúp đỡ, thậm chí còn chỉ  một con đường tắt ít  , cũng  quên dặn dò  , “Con đường  tuy gần nhưng hiểm trở, thường  dã thú xuất hiện, khi ít  tuyệt đối  nên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-47.html.]
Ông  tuy  hơn năm mươi tuổi, nhưng bước chân vẫn khỏe khoắn, mắt  tinh quang, rõ ràng  võ nghệ trong , thể lực  hề thua kém. Hơn nữa, ông còn cực kỳ quen thuộc với các phủ, châu, huyện, trấn dọc đường. Minh Nguyệt tâm sinh kính phục, luôn tìm ông để hỏi han, khi chia tay còn hỏi địa chỉ nhà.
Hiếm khi gặp  cao nhân, nếu    cơ hội  cùng thì   mấy.
Nhờ phúc của lão gia tử, chuyến   vô cùng thuận lợi, dù  mưa lớn cản đường, Minh Nguyệt cũng chỉ mất hai mươi bốn ngày   về Cố huyện!
Đêm đó Minh Nguyệt ngả đầu xuống là ngủ, hôm  tắm rửa một phen   tới nhà họ Mã.
Tiểu An từ xa   thấy nàng, sững sờ một lát mới dám nhận, “Ôi chao tỷ tỷ của  ơi,   gầy gò thế ?”
Sau đó Xuân Chi bước , từ xa  thấy một   gầy đen nhẻm như củi khô lập lòe tỏa sáng  ánh mặt trời,  khỏi thốt lên, “Ôi chao chao,    nông nỗi ? Minh lão bản của !”
“Có chút  hợp thủy thổ,  phơi nắng, khó tránh khỏi đen và gầy .” Minh Nguyệt nhếch miệng , hàm răng lộ  đặc biệt trắng, “Tỷ tỷ  đùa , chẳng qua là buôn bán nhỏ thôi,  dám gánh vác cái danh lão bản.”
Thấy nàng tinh thần vẫn , Xuân Chi cũng  : “Mau đừng khiêm tốn,  là  chịu  khổ, cả năm   về về tính  cũng chạy  năm sáu chuyến ,   kiếm  nhiều hơn  khác, huống hồ  còn tự do tự tại.”
Hôm nay mới mùng bảy tháng sáu, thật là nhanh quá.
Xuân Chi  thở dài, “Nếu     gán    chỗ ,  cũng theo   .”
Làm nô  tỳ cho  , nào   tự do tự tại như tự   chủ? Cho dù  lên  đại nha đầu, cũng chỉ một lạng bạc một tháng mà thôi, chủ tử nào cũng  thực sự coi là . Chẳng may lời nào   đúng,  đầu  gả cho tiểu tử phục dịch, cả đời coi như hết.
Minh Nguyệt  nắm rõ ý thực sự của Xuân Chi,  lẽ nàng  gặp  chuyện phiền lòng gì đó, thế nên suy nghĩ một lát mới : “Tỷ tỷ cũng   chịu  khổ, chỉ cần  dáng vẻ  bây giờ thì  một hai, lăn lộn giang hồ cũng  dễ dàng như . Thật  vất vả một chút thì  , đáng ghét là  đường thường  kẻ gian cướp bóc,  nhiều dã thú xuất hiện, chỉ cần  cẩn thận, tiểu mệnh cũng mất. Tỷ tỷ ở đây  trọng dụng,    che mưa chắn gió, ăn uống   lo,  một câu  lọt tai, trời sập xuống còn  chủ tử lo lắng. Nếu      lựa chọn, nào dám  ngoài liều mạng kiếm sống? Chẳng qua là liều c.h.ế.t để  miếng cơm manh áo mà thôi.”
Nhìn Minh Nguyệt gầy guộc như , Xuân Chi cũng thở dài một hồi, tạm thời cất   ý nghĩ riêng.  là mỗi  một nỗi khổ riêng biệt.
Hai  hàn huyên một hồi, Xuân Chi dẫn Minh Nguyệt đến phòng gác cửa đợi, tự  xem    dâng   mới rời : “Vừa  Thái thái đang tiếp khách,   về xem , nếu hôm nay  thể gặp cô thì , nếu  thì đành  hẹn  ngày mai .”
“Tỷ tỷ ,  hiểu cả. Tỷ cứ  , đừng sốt ruột, cứ chọn lúc Thái thái đang vui vẻ mà bẩm báo là .” Minh Nguyệt .