Tiệm chủ Tiết gật đầu: “Chủ ý   tồi, nhưng tìm   ở  đây?”
Minh Nguyệt  : “Đêm qua  còn đang phiền não, nào ngờ sáng nay   khỏi cửa  gặp ngay đội tuần tra gần đó!”
Đội tuần tra khu vực Tây Hồ đa phần là Tương quân  chiêu mộ tại địa phương, tinh thông thủy tính,  thể cường tráng,  là  của triều đình,   ý vị của ‘địa đầu xà’, đủ để răn đe bọn bất hảo.
Giờ đây triều đình   chiến tranh, những   thường ngày chỉ  phiên  vài việc vặt,  ai là  thiếu bạc để tiêu.
Việc  theo thuyền  nhẹ nhàng   kiếm  tiền, nhân lúc nghỉ luân phiên  thêm một chút, hà cớ gì mà  ?
“Thật là  ngươi đó!” Tiệm chủ Tiết  xong, vỗ tay tán thưởng, “Ta  hề nghĩ tới việc . Như , bọn họ  thêm thu nhập, tất nhiên sẽ cảm kích ngươi; Hối Vân Lâu cũng  thêm chỗ dựa,  bình thường  dám  càn, đúng là vẹn cả đôi đường.”
“Còn  chỉ  thế,” Minh Nguyệt nghiêm mặt , “Khách du hồ  chắc ai cũng  bơi, rốt cuộc vẫn là một ẩn họa. Trên thuyền   như , cũng  thể tránh  tai họa. Dù là khách  thấy, cũng chỉ  thể khen chúng  tính toán chu , tự nhiên càng nguyện ý bỏ tiền .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Còn về thuyền thì càng đơn giản hơn, Trịnh gia ở Bích Ba Viên  xưởng đóng thuyền,  đóng thuyền lớn  biển,  đóng họa thuyền tinh xảo, trực tiếp mua từ tay Trịnh phu nhân, còn thực tế và đáng tin hơn nhiều so với bên ngoài.
--- Chương 133 ---
Đã  thuyền,    cùng,  việc còn  là thuyền phu.
Giang Nam thủy hương,  hề thiếu  lái thuyền.
“Chỉ cần  thể cường tráng,  việc cẩn thận, nam nữ đều .” Minh Nguyệt suy nghĩ một lát, : “Ta thấy thường  các nữ quyến hẹn   chơi, nhưng luôn dừng  ở việc du ngoạn ban đêm, thậm chí chỉ cần trời  còn sáng rõ là họ   về phủ .”
Tiệm chủ Tiết  : “Đừng  các nàng , ngay cả  như chúng , vốn quen lăn lộn bên ngoài,  gan lớn, nửa đêm cùng một hai nam nhân xa lạ tiến  nơi sâu thẳm đen kịt của lòng hồ, bốn phía đưa tay  thấy năm ngón, cũng  thể nào  sợ hãi.”
Minh Nguyệt gật đầu: “Chính là đạo lý .”
Hai  đang trò chuyện, Tiệm chủ Từ mới chậm rãi đến nơi.
“Đêm qua  ngủ ngon ?” Thấy  mắt nàng   vẻ như  tơ máu,  cũng tiều tụy, Minh Nguyệt tiện miệng hỏi.
Thật kỳ lạ, vẫn là con  , nhưng  rõ ràng như  lùn  một khúc .
Tiệm chủ Từ tựa  ghế tròn thở  một , day day thái dương, mệt mỏi : “Thôi đừng nhắc đến,  liên tục mấy ngày  ngủ ngon .”
Thời gian  con trai nàng cuối cùng cũng  học ở trường tư thục mà nó mong đợi bấy lâu, cứ tưởng từ đây  chuyện sẽ thuận lợi, nào ngờ đứa trẻ  nhanh  buồn bã  vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-438.html.]
“Học sinh nơi đó   trong nhà từng đỗ Tú tài, thậm chí tổ tiên từng đỗ Cử nhân; cũng   như nhà  là  nghề buôn bán. Giữa họ ranh giới  rõ ràng,   mắt …”
“Tiên sinh cũng  quản lý ?” Minh Nguyệt nhíu mày.
“Mở một mắt nhắm một mắt thôi!” Tiệm chủ Từ  tự giễu.
Lúc đầu hai vợ chồng nàng còn nghĩ chỉ là trò đùa nho nhỏ giữa những đứa trẻ, cho đến một  nàng tận tai  thấy một đứa trẻ mắng: “Thằng con trai thúi của kẻ buôn bán, cũng xứng ở cùng một phòng với bọn  ?”
Kỳ thực, mấy đứa trẻ  hùa   trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cha   lớn ở bên ngoài cũng từng    chế giễu là “tú tài nghèo” “tú tài nghèo”...
Có lẽ chính vì , nên mới đố kỵ đến thế.
Minh Nguyệt đang phẫn nộ  thôi, định bày tỏ sự bất bình thì Tiệm chủ Tiết vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Ta  câu thật lòng, ngươi đừng giận, thế đạo là như ,  ầm lên cũng vô ích, chi bằng trực tiếp bỏ bạc mời một vị  chính quy về nhà dạy, tính cả chi phí ăn mặc, mỗi năm nhiều nhất mấy chục lượng bạc là đủ. Nếu lệnh lang cảm thấy cô đơn, thì tìm thêm vài đứa trẻ gần đó  bạn học là .”
Như , đứa trẻ   chịu ấm ức, gia đình bạn học cũng sẽ cảm kích.
Minh Nguyệt cũng nhớ đến lúc còn ở nhà, đứa   do  kế sinh  cũng thường xuyên mở miệng ác ý: “ ,   tin cái gì mà nhân chi sơ, tính bản thiện, miệng con nít độc lắm đấy!”
Người lớn buộc  cân nhắc việc   gặp mặt, giao thiệp, quan hệ láng giềng, nên  thể  kiềm chế, nhưng lũ trẻ thì , chúng ngang ngược  kiêng nể gì.
Tiệm chủ Từ gật đầu: “Hai ngày nay  và phu quân cũng đang bàn,  chăng bước    sai .”
Đứa con do nhà  nâng niu như bảo bối nuôi lớn,  vô cớ bỏ bạc  để chịu uất ức, quả thực đáng giận!
Minh Nguyệt âm thầm thở dài.
Cái  về môn , chẳng khác nào một vết nứt trời ngăn cách.
Đang  chuyện,  tiểu tư mang  mấy món điểm tâm, cố ý chỉ  một đĩa trong  đó mà : “Đây là sản phẩm mới  Điểm tâm sư phụ nghiên cứu,   hai vị Đông gia ghé thăm, liền vội vàng  một phần  hiếu kính, xin mời các vị nếm thử.”
Ba  theo bản năng  về đĩa bánh ngọt :
Những miếng nhỏ  nửa tấc vuông, màu sắc từ xanh đậm đến xanh nhạt dần dần chuyển đổi từ  lên , run rẩy ẩm ướt,  đặt gọn gàng trong chiếc đĩa trắng như tuyết, ánh lên chút ánh sáng, vô cùng thanh lệ.
Tiệm chủ Từ cũng   để  khác  vướng bận vì việc nhà ,   đầu tiên: “Món điểm tâm  quả thực  đẽ.”
Minh Nguyệt cầm lấy một miếng khẽ ngửi: “Ưm, dường như  hương thơm thanh mát của lá sen và bạc hà.”
Hơi dẻo dai, sảng khoái,  thích hợp cho mùa hè nóng nực.