"Tâm tư của ngươi,  hiểu." Minh Nguyệt thấy  trông giống hệt một chú ch.ó con  dính nước mưa, bất giác  dịu giọng.
Bàn tay Đồng Kỳ Anh  tay áo siết chặt, nàng thật sự hiểu ?
Minh Nguyệt  , chậm rãi, chậm rãi gật đầu. Ta hiểu.
" huyết mạch thâm tình, ngươi là cháu của ông ,   thù hận qua đêm, dù ông   giận mất khôn cũng tuyệt đối  nỡ  gì ngươi, nhưng  thì khác. Ông  sẽ giận ch.ó đ.á.n.h mèo, sẽ trút hết  lửa giận lên  ... Đồng công tử,  cửu tử nhất sinh mới  đến ngày hôm nay, thật sự  dễ dàng. Rất nhiều  nghèo khó đều trông cậy   để kiếm cơm. Hãy xem như là vì , vì những  đó, đừng hành động bồng bột,   ?"
Tấm lưng vốn thẳng tắp của Đồng Kỳ Anh phút chốc cong xuống,  ủ rũ : "Là   liên lụy đến nàng."
Chàng vốn  ,   cưới nàng  vợ, nhưng lời đến môi  cảm thấy  . Tổ phụ còn  thành kiến, dù    cũng vô ích, còn  nàng chịu khổ vô cớ, liên lụy danh tiếng của nàng... Trừ phi đạp bằng  trở ngại, nếu , tâm ý  chẳng những  khiến nàng cảm thấy chút ngọt ngào nào, mà còn là kịch độc chí mạng.
Minh Nguyệt  phủ nhận.
 điều  thể phủ nhận là, nàng quả thực  học   nhiều trong những ngày qua  với . Đây  tính là lợi dụng ?
Im lặng  lâu, Đồng Kỳ Anh mới khàn giọng : "Nàng yên tâm,  sẽ bình tĩnh  chuyện với tổ phụ. Ta cam đoan với nàng, nhất định sẽ  để nàng  liên lụy." Chuyện , chỉ   tự   mặt mới  thể kết thúc. Chàng sẽ  giả vờ  ngơ.
"Được," Minh Nguyệt  gật đầu, " tin ngươi."
Thấy nàng cuối cùng cũng nở nụ , lòng Đồng Kỳ Anh cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng ngay lập tức  nhận  một vấn đề, "Vậy,   chúng   thể gặp  như thế  nữa, đúng ?"
Minh Nguyệt  trả lời trực tiếp: "Ta nghĩ, điều  tùy thuộc  kết quả thương lượng giữa ngươi và tổ phụ của ngươi."
Nếu Đồng Kỳ Anh đủ quyết đoán, đưa  những cam kết nhất định, tin rằng Đồng lão đầu cũng sẽ nhượng bộ thích đáng.
Xuất  và học thức của Đồng Kỳ Anh định sẵn tương lai  sẽ lên  vị trí cao,  lẽ sẽ  xa và thuận lợi hơn cả Biện Từ. Tình cảm thuần khiết khi còn trẻ,  sự phản chiếu của quan trường phức tạp  , sẽ càng nổi bật và quý giá. Nàng  khéo léo tận dụng điều đó.
Hiện tại  quả thực đang cảm thấy áy náy với nàng, nhưng "sự áy náy" cũng cần  vun đắp. Nếu thực sự đôi bên chia xa, mười năm, mười mấy năm  gặp gỡ, dù tình cảm  mãnh liệt đến  cũng sẽ  thời gian cuốn trôi.
Bỏ qua tình cảm cá nhân, Minh Nguyệt cũng  cần một  bạn quan trường  tính cách ôn hòa, nhân phẩm đoan chính như .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Những gì cần   , Minh Nguyệt quả nhiên chỉ  một lát  rời .
Đồng Kỳ Anh im lặng  dậy, cầm dù giấy dầu tiễn nàng lên thuyền,   một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-399.html.]
Cho đến khi con thuyền khuấy động sóng nước,  mới khẽ : "Nàng bảo trọng."
Minh Nguyệt ngẩng mặt lên,  thư sinh giữa màn mưa: "Ngươi cũng ."
Nhìn con thuyền dần  xa, bến đò  chỉ còn  Đồng Kỳ Anh cùng vài  hầu.
Chàng lặng lẽ  hồi lâu, đến khi con thuyền   khuất dạng, mới từ từ thu hồi tầm mắt, đồng thời thu hồi chút ấm áp còn sót  trong đáy mắt, "Là ai?"
Hai  tùy tùng ngẩn , liền thấy    , vẻ mặt lạnh lùng, "Kẻ báo tin là ai?"
Tổ phụ ẩn cư, nếu    mật báo, ông   thể  nhanh như !
Hai  tùy tùng lập tức quỳ xuống: "Thiếu gia,   bọn nô tài!"
Khế ước bán  của bọn họ còn  trong tay Đồng Kỳ Anh,  đó   dặn dò, cảnh cáo đặc biệt,   thể  mà cố phạm chứ?
Đồng Kỳ Anh  họ hồi lâu, chậm rãi, chậm rãi chuyển ánh mắt sang  chèo thuyền, "Nói lời trăn trối ."
Là   sơ suất, chỉ nghĩ rằng  chèo thuyền   lời, đậu ở bến tàu, sẽ    lên bờ gặp gỡ  mật với ai.   chỉ quên mất một điều,  chèo thuyền cũng là  sống,  sống sẽ cử động, sẽ ngoài mặt  lời nhưng trong lòng bất tuân, sẽ lén , lén !
Người chèo thuyền  thấy ánh mắt   tới liền chột  né tránh,  lời , hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trong khoang thuyền, "Thiếu gia tha mạng, xin tha mạng! Tiểu nhân... tiểu nhân thật sự là bất đắc dĩ!"
Hộ vệ  cận của Đồng Kỳ Anh lập tức bò dậy, tung một cước đá   xuống hồ, mắng to: "Thiếu gia đối đãi với ngươi  bạc,  mà ngươi dám phản bội! Còn suýt chút nữa liên lụy cả bọn !"
Người chèo thuyền sặc hai ngụm nước, cũng  dám lên bờ, cố gắng  lóc kể lể: "Lão thái gia căn dặn, tiểu nhân  dám  tuân theo ạ!"
"Hỗn xược!" Hộ vệ mắng, "Ngươi  thể báo  cho Thiếu gia ?!"
Đồng Kỳ Anh lạnh giọng: "Ta  cần  ngươi  nỗi khổ gì, ngay từ ngày ngươi mật báo đó, ngươi  nên  sẽ   kết cục  ."
Dù   nhỏ bé thế nào cũng là chủ tử, như Minh Nguyệt  , tổ phụ  tức giận cũng chỉ trút giận lên  khác, cho nên dù  thật sự đ.á.n.h c.h.ế.t  chèo thuyền , tổ phụ cũng sẽ chỉ giúp che giấu.
Đồng Kỳ Anh  đến thư phòng gặp Đồng Lão gia, trời mưa càng lúc càng lớn hơn.
Lá sen trong ao  hạt mưa gõ xuống, liên tục cúi đầu xuống,   liên tục ngẩng lên, rêu xanh chen chúc trong khe đá lát đường uống no nước, xanh đến đen kịt, giống như những khối u hồn đặc quánh  thể tan , gào thét  tiếng động.
Đồng Kỳ Anh  chằm chằm xuống chân, đế giày trắng tinh   từ lúc nào  dính một mảng xanh lét. Chàng nhíu mày.