Hàng Châu tháng sáu vốn  nóng ẩm, giữa trưa như  nhốt trong lồng hấp, ai còn uống  nóng nữa!
“Nhân  đến bằng hữu,” Biện Từ chợt cất lời, "Nàng  quen vị tiểu thiếu gia nhà họ Đồng  ?"
"Hửm?" Minh Nguyệt còn đang nghĩ đến hai mươi lăm vạn thớt vải,   thì ngẩn ,  lập tức  , "Ồ,   Đồng Kỳ Anh Đồng công tử? Ngẫu nhiên quen  thôi,    , điểm tâm tặng Tô lão gia tử chính là nhờ  giúp đỡ."
Biện Từ   nổi nữa.
Ăn cái thứ điểm tâm gì chứ, lẽ   nhổ  ngay hôm đó mới !
Minh Nguyệt cảnh giác : "Sao ,    phép kết giao bằng hữu ư?"
Đồng công tử...   ...
Biện Từ nghiến răng ,  như  , "...Các ngươi quen    lâu  ?"
“Kết giao bằng hữu,  chú trọng duyên phận," Minh Nguyệt lấy lời của y đáp trả, "Có  quen   mấy năm, gặp mặt còn đấu đá như gà chọi tròng mắt thâm đen,     thể  gặp  như cố nhân."
Đồng công tử lễ độ nhã nhặn, ôn hòa hiền hậu,   từng vì  phận thương nhân của nàng mà tỏ  khinh thường, địch ý. Minh Nguyệt   thể  kết giao bằng hữu với  chứ?
Biện Từ: "..." Nàng  dường như chẳng  gì, mà  như   hết thảy. Y chẳng  cách nào với nàng. Nàng rõ ràng  y   ý đó...
Tối trở về Minh Viên, Xuân Chi và Tô phụ  đưa hàng cũng   .
Xuân Chi tự   tìm Minh Nguyệt  chuyện, Tô phụ cũng gọi con trai  gần, "Lần   về, bà con hàng xóm còn hỏi thăm con đấy. Tổ phụ, tổ mẫu dặn   với con, con cũng sắp hai mươi tuổi , cũng nên suy tính đến chuyện hôn nhân đại sự ."
Thoáng cái   ngoài mấy năm, đám thanh niên cùng tuổi với nó trong thôn, con cái   thể chạy khắp nơi !
Tô Tiểu Lang chỉ chăm chú cúi đầu lau súng, giọng  khàn khàn như từ trong chum vang : "Đông gia còn  lập gia thất,  chỉ  theo nàng  thôi."
"Con so sánh với Đông gia  gì!" Tô phụ thấy buồn , "Vả , con xem, bên cạnh nàng  cũng dần dần xuất hiện những lang quân ưu tú qua ..."
Động tác của Tô Tiểu Lang khựng , cũng   gì.
Tô phụ ban đầu còn đang , nhưng  hiểu , đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, liền vỗ mạnh một chưởng lên lưng , đè giọng xuống cảnh cáo: "Thằng ranh nhà ngươi đừng   bậy!"
Dám cả gan dòm ngó Đông gia!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tô Tiểu Lang im lặng  hé răng.
Điều   thấy là ánh trăng sáng,  nỡ  hướng về ánh đom đóm.
Ta  dám mơ ước mặt trăng, cứ thế  lặng lẽ canh giữ   ?
Tô phụ thực sự lo lắng, nếu chuyện  để Đông gia , bọn họ còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-386.html.]
“Con cũng   xem Đông gia là nhân vật cỡ nào, những  ngày thường qua  với nàng   là nhân vật gì..."
Không  thì thôi,  đến đây, Tô Tiểu Lang nghẹn một luồng khí, đỏ mặt tía tai cố chấp : "Phẩm hạnh như Đông gia,  thêm mấy nam nhân cũng chẳng  là chuyện bình thường ? Võ Dương Quận chúa, Tiết chưởng quầy, vị nào mà chẳng thế? Còn Trịnh thái thái ở Bích Ba Viên , Tiền thái thái bán  nữa, đều là những    gia thất,  ngoài cũng  thấy các nàng bớt ngắm  nam nhân !"
Thiếu  một  cũng  thiếu, thêm  một  cũng chẳng thừa!
Đông gia đối xử với   thiết hơn hẳn so với những  khác!
Lời tác giả: Ghi chú: Thời gian    sai, Minh Nguyệt và Biện Từ  gặp Tô quán trưởng lẽ  là ngày mười một tháng sáu,  đây   lầm  thành mười một tháng bảy, nay  sửa  !
--- Chương 112 ---
Minh Nguyệt đang trò chuyện cùng Xuân Chi, chợt thấy một nha đầu vội vã chạy  báo tin, "Đông gia, Xuân quản sự,  xong , hai cha con Tô thúc đ.á.n.h  !"
“Ai cơ?!”
Minh Nguyệt và Xuân Chi đều ngờ rằng   nhầm.
Hai cha con  vốn dĩ luôn  thiết hòa thuận, từ  đến nay  từng  mâu thuẫn gì,   đ.á.n.h  ?
“Đi, mau  xem !”
Đôi cha con vốn hòa thuận bỗng dưng trở mặt, việc   hề nhỏ. Hai  lập tức bảo nha đầu dẫn đường, dọc đường  vòng qua hành lang khúc khuỷu và mấy vườn hoa, ao cá lớn nhỏ, từ xa   thấy tiếng quyền cước qua .
Chưa kịp thấy bóng , Xuân Chi  cất tiếng quát lớn: “Dừng tay! Đông gia còn ở trong nhà đấy, các ngươi gây náo loạn gì thế!"
Khi bọn họ đến nơi, cha con Tô Tiểu Lang  dừng tay, mỗi  tách  hành lễ.
 Minh Nguyệt  từ xa thấy, Tô Tiểu Lang chỉ một mực phòng thủ và đỡ đòn,  hề tấn công, rõ ràng là  đ.á.n.h một phía, Minh Nguyệt liền  chút  vui.
Tô phụ cố nhiên , nhưng mười ngón tay còn  ngón dài ngón ngắn, nàng đương nhiên  thiết hơn với Tô Tiểu Lang,  sớm tối ở bên cạnh.
Xuân Chi   hai  một phen, vẫn   tiếng đáp . Hừ,  giở trò  với  ư? Xuân Chi tức giận, “Đều câm hết  ? Hay là   oai với ?!”
"Không dám!" Tô phụ vội , mặt già đỏ bừng, ấp úng hồi lâu, chỉ nặn  một câu, "Chuyện nhà lặt vặt, là  hồ đồ , Đông gia chớ trách, Xuân quản sự chớ trách."
Dù là thằng ranh hỗn xược thì cũng là con , chẳng lẽ  thật sự bóc mẽ ,  hỏng tiền đồ của nó ?
Minh Nguyệt lạnh mặt nhíu mày,  Tô Tiểu Lang cúi đầu, trông thật đáng thương, “Lại đây.”
Tô Tiểu Lang chậm rãi dịch bước tới, vẫn  ngẩng đầu.
Minh Nguyệt níu lấy cằm  bẻ lên, “Giờ thì sợ ,   hổ  ư? Vừa nãy    oai phong ?”
Tô Tiểu Lang 'xì' một tiếng, thuận theo lực mà ngẩng đầu, chột   dám  nàng,  còn  quên nín thở.