"Tạ ơn ngài quan tâm, đều khỏe cả," tiểu nhị  đáp, "Không ngoài những việc đón tiếp khách khứa, cuối năm , chỗ nào cũng bận rộn. May mắn  tân Thiếu nãi nãi  về, Thiếu đông gia   thăm hỏi ân cần, tự nhiên sẽ thoải mái hơn..."
Thiếu nãi nãi... Mắt Minh Nguyệt và Tô Tiểu Lang đều nheo .
Các gia đình quyền quý kết hôn,  thể thiếu Lễ tam thư lục lễ. Mỗi bước đều  chọn ngày lành tháng , nhanh thì nửa năm, chậm thì vài năm. Nếu tính ngược , lúc Thẩm Vân Lai buông lời trêu chọc nàng, chắc chắn  định  hôn sự !
Thật đáng ghét!
"Trước đây    ," Minh Nguyệt thản nhiên , "Đáng tiếc cách xa,  kịp đích  đến cửa chúc mừng,  nhớ cô dâu là..."
"Thiếu nãi nãi là  họ Mạnh," tiểu nhị  nghi ngờ gì,  , "Là   khoan hòa."
" đúng đúng, họ Mạnh," Minh Nguyệt , "Xem  , trí nhớ kém quá."
Rời khỏi Cẩm Hồng, Minh Nguyệt tìm một gian lầu   xuống, chậm rãi uống một chén    với Tô Tiểu Lang: "Ngươi  đến cổng thành, xem Hoàng Tam  còn ở đó ."
Nàng luôn cảm thấy  gì đó  .
Chỉ trong hai khắc, Hoàng Tam  nhanh nhẹn theo đến,   cửa liền chắp tay, "Đa tạ ngài còn nhớ đến tiểu nhân,    gì dặn dò? Hay là  dò hỏi ai?"
Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, "Vừa   đến Cẩm Hồng mua quà Tết cho  nhà,  các tiểu nhị nhắc đến Thiếu nãi nãi, thấy  quen tai, nghĩ chắc hẳn   là con nhà hào thương, cũng là một vị khuê tú."
Hoàng Tam  quan tâm nàng dò hỏi Thiếu nãi nãi của    gì, chỉ lo kiếm tiền. Nghe nàng   liền : "Ngài hỏi đúng  ."
Cửa lầu đóng kín, bên ngoài  Tô Tiểu Lang canh giữ, bên trong  Nhị Oản  chừng, Hoàng Tam  sợ   khác  thấy, "Nàng  tuy họ Mạnh, bề ngoài là con gái của một thương nhân đá quý, nhưng   đều  phụ  ruột thịt của nàng là  khác."
"Ồ?" Minh Nguyệt bỗng hứng thú, "Sao   thế?"
Thấy nàng quan tâm, Hoàng Tam càng thêm hăng hái, hớn hở kể: "Vị thương nhân họ Mạnh  vốn là thư đồng của một vị quan lớn trong triều,  đó  thả  kinh doanh,  cưới một nha đầu bên cạnh phu nhân nhà .   nhiều năm thành  vẫn  sinh  con, lúc đó  lời đồn,  nha đầu   chủ nhân cũ  hỏng  thể,  thể sinh nở.  đột nhiên một ngày,  họ Mạnh bế về một bé gái,  là nhặt  bên ngoài..."
Nói đến đây, Hoàng Tam , "Không sợ ngài  thấy bực , thế gian  ai mà chẳng   con trai nối dõi tông đường, huống hồ gia nghiệp lớn như  họ Mạnh. Trước đây  bà con xa  cho con nuôi cũng  chịu, giờ   đột ngột  nuôi đứa con hoang nhặt  bên ngoài? Thậm chí còn thương yêu hơn cả con ruột."
Minh Nguyệt mơ hồ đoán  điều gì đó, quả nhiên  Hoàng Tam tiếp tục: "Sau đó liền  lời đồn thổi,  từng thấy vị quan lớn  từ nhà đó  ... Tuy chỉ là chuyện gió thổi mây bay, nhưng   lửa    khói. Không  chứng cứ, ai dám bịa đặt lời đồn về quan lão gia chứ?"
Minh Nguyệt vội hỏi: "Vị quan lão gia    họ Trần ?"
Hoàng Tam giật , "Ngài    còn... Tiểu nhân   gì hết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-341.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bàn tán thì bàn tán, nhưng  ai từng chỉ đích danh, cho dù là  trong cuộc  thấy cũng  tiện  gì.  khi  cụ thể hóa thành  thì  !
Dù chỉ là họ, nhưng quan cao cấp họ Trần  tuổi tác phù hợp trong triều chỉ  vài vị!
--- Chương 92 ---
Quan chức tuyệt đối sẽ  tùy tiện cho  khác mượn thuyền công, trừ phi đó là mối quan hệ  bằng đồng liêu  thể từ chối, hoặc nhằm mục đích kiếm lợi.
Xem ,   kiêm cả hai.
Tô Tiểu Lang lập tức dương dương tự đắc.
Cứ xem ,    gì? Ta  bảo tên họ Thẩm    ý ! Ngươi  tin lời  !
Đây  nghi ngờ gì là một tin tức lớn.
 đối với Minh Nguyệt,   luôn đề phòng, tin tức  ngoài việc thỏa mãn một chút tò mò và giải tỏa một chút nghi ngờ,   giá trị quá lớn.
Cũng giống như bức danh họa của danh gia, trong mắt văn nhân mặc khách, đáng giá ngàn vàng; nhưng rơi  mắt  dân đói kém, còn chẳng bằng một bao gạo.
Minh Nguyệt vốn định báo cáo chuyện  cho Vũ Dương Quận chúa, nhưng nghĩ  thì  ,   chút nào.
Vũ Dương Quận chúa là một   dã tâm, nàng  tuyệt đối sẽ  chỉ  một đôi tai mắt là . Lỡ như Cẩm Hồng  vị quan họ Trần   là đồng minh với nàng  thì ? Lỡ như đối phương cực kỳ quan tâm đến chuyện  thì ?
Một khi phát hiện  nàng , liệu   tay diệt khẩu ?
Dù  nghiêm trọng đến mức đó, vạn nhất Vũ Dương Quận chúa  thích  những chuyện , mà từ đó chán ghét nàng... rủi ro quá lớn.
Suy  tính , Minh Nguyệt vẫn mượn cơ hội từ biệt Thường phu nhân, cố   vẻ vô tình nhắc đến, "Phu nhân, trong triều  vị quan nào họ Trần ở bộ Hộ ?"
Thường phu nhân  gật đầu, "Họ Trần  hiếm, chỉ riêng những    tên  họ   ba vị . Sao ?"
Minh Nguyệt  vẻ  ngại ngùng, "Hôm nay   ngoài mua thổ sản, vô tình   một câu chuyện phiếm..."
Cho đến nay, nàng  lẽ  chút hữu dụng với Vũ Dương Quận chúa, nhưng  lẽ  nhiều, mạo hiểm vì chuyện   đáng. Ngược , Thường phu nhân luôn khoan hòa, đối xử với nàng  tệ, hơn nữa cả nhà  đẻ và nhà chồng của bà đều    quan. Nếu họ là đồng minh với  họ Trần, thì cũng  để họ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc. Nếu là kẻ thù,   khi nào đó   thể dùng đến.
Nghe Minh Nguyệt  xong, Thường phu nhân khó nén vẻ kinh ngạc, "Lời  con   từ ,   tùy tiện  bậy!"